Ninh Ngưng chần chừ một chút, lướt màn hình điện thoại rồi mới nghe cuộc gọi.
----
Đường Họa Họa nhanh chóng gửi số điện thoại của Ninh Ngưng cho Quý Ức, Quý Ức dường như không do dự mà gọi điện cho Ninh Ngưng.
Đã gọi được nhưng lại chẳng có người bắt máy.
Đối với Quý Ức, số điện thoại này là manh mối duy nhất để cô có thể tìm được Hạ Quý Thần, cũng như là sợi dây hy vọng cứu mạng cô, cho dù mãi chẳng có người bắt máy, nhưng Quý Ức vẫn không có ý định từ bỏ. Cứ cách một lúc thì cô lại gọi cho Ninh Ngưng.
Hạ Quý Thần đã đi, bữa tối của fans hâm mộ cũng theo chuyện đó mà thành công cốc.
Quý Ức đã gọi cả bàn đồ ăn nhưng vì cô đột nhiên gặp lại Hạ Quý Thần khiến cô chẳng còn tâm tình ăn uống. Tuy Đường Họa Họa rất ham ăn, có thể liều mạng mà ăn, nhưng hôm nay vẫn lãng phí rất nhiều thức ăn.
Lúc tính tiền, Quý Ức lại một lần nữa gọi cho Ninh Ngưng.
Đường Họa Họa đang nhập mật khẩu thì thấy Quý Ức lúc nào cũng ôm điện thoại, đành lên tiếng: “Tiểu Ức, có thể là người ta không đem điện thoại bên người, cậu chờ một lúc rồi hẵng gọi lại.”
Quý Ức “Ừm” một tiếng, nhưng khi đi thang máy, đến cả bãi đỗ xe, hay lúc lên xe cô không biết đã gọi cho Ninh Ngưng bao nhiêu lần.
Cũng giống như mấy lần trước, nhạc chuông vang lên thật lâu nhưng chẳng có người bắt máy.
Quý Ức cực kì thất vọng mà cúp máy, sau đó điện thoại của Đường Họa Họa lại vang lên, là Trang Nghi gọi đến.
Đường Họa Họa mở chế độ rảnh tay, vừa lái xe, vừa trò chuyện cùng với Trang Nghi, lại chú ý giao thông.
Trang Nghi gọi đến, chuyện thứ nhất là hỏi về chuyện gặp mặt fans hâm mộ tối nay.
Đường Họa Họa kể hết cho Trang Nghi nghe về chuyện Quý Ức gặp được Hạ Quý Thần, Trang Nghi ban đầu cảm thấy ngạc nhiên sau đó lại vui vẻ, một lúc sau mới nói về chuyện chính: “Trưa mai chị lên máy bay, chắc ba giờ chiều chị sẽ đến Bắc Kinh.”
Vì Đường Họa Họa nhắc đến Hạ Quý Thần, Quý Ức lại mở khóa màn hình, mở lịch sử cuộc gọi ra, tìm số của Ninh Ngưng, gọi cho cô ấy.
“Có cần em đón chị không?” - Đường Họa Họa vừa trò chuyện cùng Trang Nghi, vừa đánh tay lái xoay một vòng tại một chỗ ngoặt.
Sau khi Đường Họa Họa nói xong, cuộc gọi đi của Quý Ức cuối cùng cũng có người bắt máy.
Trái tim của Quý Ức dường như ngưng đập nhưng cũng vô cùng khẩn trương.
“Không cần đâu, chị đặt xe rồi, định về nhà thu dọn đồ đạc trước, hôm sau rồi mình gặp nhau nhé.” - Trang Nghi nói xong thì im lặng một chút, sau đó hình như suy nghĩ đến chuyện gì đó lại mở lời: “Đúng rồi, vừa nãy có một người gửi cho chị một ảnh chụp màn hình, là ảnh chụp màn hình của bạn Thiên Ca, cô ta đang mắng người khác, chị đã đoán ra người cô ta đang mắng là Tiểu Ức, tâm trạng Tiểu Ức không tốt lại đi tìm cô ta xả giận à?”
Cùng lúc tiếng nói chuyện của Trang Nghi, một giọng nói đang cất lên trong điện thoại của Quý Ức: “A lô, xin chào, cho hỏi là ai vậy ạ?”
Là giọng nữ à…
Quý Ức vô thức mà nắm chặt điện thoại.
“Lần này không phải là Tiểu Ức kiếm chuyện với Thiên Ca đâu, mà là chính cô đó kiếm chuyện đó!” - Nhắc đến chuyện hồi chiều, Đường Họa Họa có hơi kích động, cô hào hứng bắt đầu kể cho Trang Nghi nghe.
Lúc Đường Họa Họa bắt đầu kể chuyện, thì giọng nữ trong điện thoại đợi thật lâu mà chẳng có người trả lời lại cất tiếng hỏi: “A lô, xin cho hỏi đầu dây bên kia là ai ạ?”