Cánh cửa phòng VIP mở ra, người bên trong mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây đen đơn giản, đứng trước cửa sổ đưa lưng về phía cửa ra vào.
Trên tay anh cầm một điếu thuốc, gió chiều theo cửa sổ thổi vào phòng, mang theo chút hơi sương khiến tóc anh bị thổi tán loạn.
Sau khi nói chuyện với nhân viên phục vụ, Quý Ức còn chưa kịp cất bước, cả người chợt đứng phỗng ra như bị điểm huyệt, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Cho dù đã hơn một năm trôi qua, cho dù anh vẫn đưa lưng về phía cô, cho dù cô không nhìn thấy mặt anh, nhưng chỉ cần một giây thôi cũng đủ nhận ra anh là Hạ Quý Thần mà cô ngày đêm mong nhớ, ngày đêm kiếm tìm và vẫn một mực chờ đợi.
Thảo nào lúc nãy khi vừa bước ra khỏi thang máy, cả người cô đã cảm thấy có gì đó không đúng, cô còn cho rằng sắp xảy ra chuyện gì đó… nhưng không ngờ là chuyện lớn. Chuyện lớn mà cô chờ đợi cả một đời rốt cuộc cũng đã xảy ra, sau khi xa cách nhau một năm bảy tháng, gần 600 ngày đêm, rốt cuộc cô đã được gặp lại anh.
Quý Ức không biết làm sao để hình dung những tình cảm, sự kích động, vui mừng, cảm động… của bản thân mình lúc này. Nói tóm lại, rất nhiều loại cảm xúc đang “cuồn cuộn mạnh mẽ” trào dâng khắp cơ thể cô.
Cô bình tĩnh nhìn bóng lưng Hạ Quý Thần, vành mắt đỏ hoe mà đôi môi mỉm cười.
Cô không rõ bản thân mình rốt cuộc muốn khóc hay muốn cười, nụ cười trên môi cô càng lúc càng tươi, nhưng nước mắt lại chảy ra từ khóe mắt.
Thời gian đối xử với em không tệ chút nào, người em yêu ơi, rốt cuộc em cũng chờ được anh rồi…
Quý Ức cười tươi nhưng nước mắt lại chảy ướt cả mặt.
Sau khi nói chuyện với Quý Ức xong, nhân viên phục vụ đi trước dẫn đường, cô ta đi vào phòng VIP mấy bước liền phát hiện Quý Ức không vào theo, cô ta dừng bước, vừa nói vừa quay đầu nhìn Quý Ức phía sau: “Quý tiểu thư…”
Cô nhân viên vừa gọi tên mắt thấy Quý Ức đang vừa khóc vừa cười, cô ta lập tức không nói nữa.
Đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía cửa ra vào, mắt nhìn quãng trường SPK đối diện, Hạ Quý Thần đang nghĩ bản thân mình và Quý Ức đã từng dạo phố ở đó. Khi nhân viên phục vụ lên tiếng đã kéo Hạ Quý Thần đang chìm đắm trong những câu chuyện cũ về thực tại.
Vốn dĩ không nghe rõ nhân viên nói gì, anh vừa đưa điếu thuốc lên miệng, vừa hờ hững quay đầu. Đôi mắt không có bất kỳ cảm xúc gì của Hạ Quý Thần và Quý Ức chạm nhau.
Điếu thuốc đang đưa đến bên miệng liền dừng lại giữa không trung, thân hình cao lớn đột nhiên run mạnh, sau đó trong chớp mắt toàn thân anh như hóa thành một pho tượng, Quý Ức cũng không khác gì, cô đứng yên không nhúc nhích.
Hai người nhìn nhau chưa đến một phút, cô nhân viên không hiểu gì nên lại lên tiếng: “Quý tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?”
Lần thứ hai cô nhân viên lên tiếng đã giúp Quý Ức hoàn hồn trở lại, cô không rời mắt khỏi Hạ Quý Thần, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mắt anh, lắc lắc đầu với nhân viên phục vụ: “Tôi không sao.”
Quý Ức không đợi nhân viên trả lời, cô nhấc chân đi vào bên trong phòng VIP.
Đến bên cạnh cô nhân viên, Quý Ức dừng bước, ánh mắt cô và Hạ Quý Thần vẫn nhìn nhau không rời, Quý Ức nói với nhân viên: “Cô ra ngoài trước đi.”
“Vâng.” Nhân viên phục vụ nhỏ giọng đáp, nhanh chóng lẳng lặng rời khỏi phòng VIP.