Lúc cô khó khăn, anh nguyện lòng giúp đỡ, nhưng khi anh chật vật, anh không muốn cô phải gánh cùng anh.
Xe cấp cứu có mặt rất nhanh.
Trước khi xe cấp cứu chạy đến chỗ cô, Hạ Quý Thần vội rời khỏi, anh quay về lại gốc cây mà anh vừa mới đứng.
Nhìn tận mắt y tá đưa Quý Ức lên xe cấp cứu rời đi, anh mới đi ra khỏi chỗ đó, bắt một chiếc taxi chạy theo xe cấp cứu.
Đến bệnh viện, Hạ Quý Thần nhìn Quý Ức được các bác sĩ đưa vào phòng bệnh, biết được cô bình an vô sự, anh mới rời khỏi bệnh viện.
Đứng dưới cây cổ thụ trước bệnh viện, Hạ Quý Thần lấy một điếu thuốc ra, chầm chậm hút, anh ngẩng đầu lên nhìn phòng bệnh mà Quý Ức đang nằm, cuối cùng lại dập nó đi, ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, quay người rời đi.
Lúc Hạ Quý Thần quay lại khách sạn đã là ba giờ sáng.
Thang máy chạy lên tầng phòng anh, Hạ Quý Thần ra khỏi thang máy, vừa tìm thẻ phòng vừa đi tới trước cửa phòng mình, chỉ có điều còn chưa đi được hai bước, anh nhìn thấy có một cô gái đang đứng dựa vào cửa phòng mình cách đó không xa.
Hạ Quý Thần vô thức đi chậm lại: "Sao cô còn chưa ngủ?"
Cô gái nghe thấy tiếng Hạ Quý Thần thì quay đầu nhìn anh, không nói gì.
Hạ Quý Thần thấy cô không nói nên cũng không hỏi nữa, anh đi tới trước cửa chuẩn bị mở cửa phòng thì bỗng nhiên cô gái kia lại lao đến phía anh.
Hạ Quý Thần vội lùi về sau hai bước: "Ninh Ngưng, cô làm gì đấy?"
Cô gái mà Hạ Quý Thần gọi là "Ninh Ngưng" vẫn không nói gì, tay cô nhanh chóng nắm lấy vạt áo của Hạ Quý Thần, dán mặt sát vào quần áo của anh, ngửi ngửi, sau đó cầm lấy ống tay áo bên phải của anh mới tìm ra mùi hương mà mình vừa ngửi được.
Mùi nước hoa ngọt ngào nhẹ nhàng và ấm áp, khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Chẳng lẽ tối qua Hạ Quý Thần rời khỏi khách sạn, đến tận bây giờ mới về là vì đi gặp phụ nữ?
Chỉ một lúc sau Ninh Ngưng đã đoán được Hạ Quý Thần gặp ai: "Anh đi gặp cô ấy à?"
Hạ Quý Thần giờ mới hiểu ra, Ninh Ngưng bước tới gần để ngửi cái gì, anh không buồn đáp lại, mở cửa vào phòng.
Lúc anh đưa tay ra định đóng cửa, Ninh Ngưng đã bước lên trước giữ cửa lại, lách qua khe cửa vào trong phòng của Hạ Quý Thần: "Hai người có nói chuyện gì không? Có ăn tối với nhau không? Hay là hai người cùng nhau trải qua đêm giao thừa?"
Hạ Quý Thần như không nghe thấy lời Ninh Ngưng nói, cũng xem như không nhìn thấy cô, anh cởi áo khoác vắt lên ghế, sau đó ngồi xuống bên cạnh châm một điếu thuốc.
"Anh có tặng quà mừng năm mới cho cô ấy không?"
Ninh Ngưng không quan tâm tới việc mình bị Hạ Quý Thần phớt lờ, tiếp tục hỏi dồn: "Chị ấy có thích không? Có vui không?"
Hạ Quý Thần từ từ nhả khói thuốc, anh nghe Ninh Ngưng hỏi xong, đưa mắt nhìn xuống phần túi trong áo khoác.
Thấy anh như vậy, Ninh Ngưng vội vàng nhảy tới trước sofa, tìm trong túi áo của anh, lấy một hộp quà màu xanh dương ra.
"Anh không đưa quà mừng năm mới cho chị ấy sao? Anh đi gặp rồi sao lại không tặng quà?" - Ninh Ngưng sốt ruột hỏi mấy câu, thấy Hạ Quý Thần cứ yên lặng hút thuốc không lên tiếng, cô hiểu ra điều gì đó vội nói:
"Anh chỉ nhìn chị ấy giống như vô số lần trước trong hơn một năm này vậy à, chỉ nhìn trộm từ xa, anh không tới gần có phải không?"