Ly chocolate nóng mà Đường Họa Họa yêu cầu đã được làm xong, lúc cô và Quý Ức quay lại quán cà phê, người phục vụ đưa túi đồ đã được đóng gói cho hai người.
Đường Họa Họa nhận lấy, nói tiếng "cảm ơn" rồi quay đầu nhìn Quý Ức, vừa chuẩn bị bảo cô ấy "đi thôi", không ngờ cô lại thấy Quý Ức vẫn nghiêng đầu nhìn con đường vắng hoe, không biết còn đợi chờ gì nữa.
Đường Họa Họa vô thức nuốt hết những lời muốn nói vào lòng, sau đó bước đến trước mặt Quý Ức: "Tiểu Ức, rốt cuộc cậu làm sao thế? Vừa rồi còn tốt mà, sao giờ lại mất hồn mất vía như thế?"
Nghe Đường Họa Họa hỏi, ánh mắt Quý Ức vẫn nhìn con đường phía trước chăm chú suốt vài giây, rồi mới chuyển tầm mắt nhìn Đường Họa Họa: "Hình như mình vừa thấy anh ấy".
Cho dù Quý Ức không nói "anh ấy" là ai, dùng đầu ngón chân đoán, Đường Họa Họa cũng biết, Quý Ức đang chỉ "Hạ Quý Thần".
Đường Họa Họa biết rõ, nhất định Quý Ức nhớ Hạ Quý Thần quá nên mới hoảng hốt như vậy.
Hơn một năm nay, trông Quý Ức có vẻ không khác gì trước kia, nói đúng hơn là cô ấy còn giỏi giang, trưởng thành hơn nhiều so với trước. Nhưng chỉ có người bên cạnh Quý Ức mới biết được, hơn một năm nay, cô ấy đã thay đổi rất nhiều, lúc có việc để làm thì không sao, còn khi không có việc gì làm, cô ấy sẽ ngẩn người, nếu không ai khiến cô ấy tỉnh lại, có khi cô ấy sẽ ngơ ngẩn một hai tiếng đồng hồ, hoảng hốt bất ổn giống như lúc này đây.
Rõ ràng Hạ Quý Thần đã không còn ở đây, nhưng cô ấy cứ nhìn về một nơi trống trải nào đó rồi gọi tên "Hạ Quý Thần", một ngày ba bữa cô ấy đều chăm chỉ ăn cơm, nhưng sức ăn thì rất ít, cô ấy nói mình không thức đêm, đúng là mỗi ngày cứ đúng mười một giờ sẽ bò lên giường ngủ, cô cũng nghĩ là cô ấy ngủ thật, nhưng hơn nửa đêm khi cô rời giường đi toilet lại thấy cô ấy cứ chăm chú nhìn bức ảnh của Hạ Quý Thần, nhìn đến ngẩn người, bên cạnh còn để một lọ thuốc ngủ, khi đó cô mới biết, Quý Ức không hề kiên cường như những gì họ thấy, cô ấy chỉ cố gắng biến mình trở thành người như Hạ Quý Thần mong muốn mà thôi.
Quý Ức thấy Đường Họa Họa mãi không nói gì, cô biết cô ấy lại hiểu lầm, cứ tưởng cô bây giờ giống như lúc tinh thần hoảng loạn của trước kia, tự tưởng tượng ra rồi nghĩ là thật.
"Họa Họa, mình không lừa cậu, lần này là thật, mình vừa mới gặp anh ấy mà" - Quý Ức sợ Đường Họa Họa không tin mình, cô chỉ vào cửa quán cà phê: "Ở chỗ cánh cửa đó, anh ấy vừa mới đẩy cửa ra, ngay lúc cậu nói muốn mua một ly chocolate nóng..."
Quý Ức càng cố gắng miêu tả, Đường Họa Họa càng nhìn lại càng thấy xót xa, suýt rơi nước mắt: "Tiểu Ức, không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi..."
Quý Ức đang nói cũng bỗng im bật.
Cô biết, Đường Họa Họa không tin mình, cô không nhìn Đường Họa Họa nữa, chỉ im lặng nhìn chằm chằm cánh cửa phía sau một lúc rồi mới nói với Đường Họa Họa: "Đi thôi".
Hai người đi về phía chiếc xe đậu ven đường.
Đường Họa Họa biết, tâm trạng của Quý Ức lúc này rất sa sút, cô cố gắng kể mấy tin tức và những câu chuyện lý thú mới nghe được gần đây cho Quý Ức nghe.
Quý Ức vẫn không nói một lời, mãi đến khi xe sắp tới, Quý Ức giật giật môi, cắt ngang lời Đường Họa Họa đang líu ríu: "Họa Họa, mình nhìn thấy anh ấy thật".
Đường Họa Họa nghiêng đầu sang, nhìn về phía Quý Ức đang đứng.
Cô muốn an ủi Quý Ức hai câu, nhưng trong cổ họng như có gì đó chặn lại, không thể nói thành lời.
Sau khi lên xe, Đường Họa Họa đợi Quý Ức thắt dây an toàn xong mới lái xe đi.