Hạ Quý Thần quay về lại vị trí của mình trong quán cà phê, một nhân viên phục vụ vóc người nhỏ bé chạy tới trước mặt anh, áy náy nói: "Xin lỗi tiên sinh, chúng tôi chuẩn bị đóng cửa quán, hôm nay là giao thừa, nên tiên sinh xem thử, có thể phiền ngài thanh toán bây giờ được không?"
Hạ Quý Thần khẽ gật đầu, không nói gì lấy ví tiền trong túi quần ra, rút hai tờ màu hồng đưa cho nhân viên phục vụ.
"Tổng cộng là một trăm sáu mươi tám đồng, còn dư..."
Nhân viên phục vụ còn chưa nói xong, Hạ Quý Thần đã nói thẳng: "Không cần".
Sau đó anh cúi người cầm máy tính, đi về phía cửa quán cà phê.
Trước khi Hạ Quý Thần đẩy cửa đi, cửa phòng vệ sinh nữ cũng được mở ra, Quý Ức và Đường Họa Họa lần lượt ra ngoài.
Đường Họa Họa: "Tiểu Ức, mình muốn mua một ly chocolate nóng, cậu có muốn uống không?"
Động tác đưa tay lên đẩy cửa của Hạ Quý Thần bỗng dừng lại, nhưng anh không quay người lại xem mà im lặng hai giây rồi tiếp tục đẩy cửa đi ra ngoài.
Quý Ức nhìn Đường Họa Họa, lắc đầu: "Không cần đâu".
Sau khi nói xong, Quý Ức chỉ sang chỗ ngồi bên cạnh: "Mình ngồi đó chờ cậu".
"Được" - Thấy Đường Họa Họa đồng ý, Quý Ức quay người đi tới nơi mà mình vừa chỉ, cô chưa đi được hai bước, mắt nhìn thấy có một bóng người quen thuộc xuất hiện rồi biến mất.
Quý Ức như thể bị làm cho đứng hình, cô sững người dừng bước.
Cô vô thức quay đầu nhìn về phía cửa ra vào của quán cà phê, hoàn toàn trống trải, không có một bóng người.
Chẳng lẽ cô bị ảo giác?
Quý Ức nhíu mày, quay đầu lại, đến lúc cô chuẩn bị bước tiếp, trong đầu cô lại xuất hiện hình bóng người kia vừa mới lướt qua mắt mình.
Nếu đó đúng là ảo giác, vậy thì vì sao lại chân thực đến thế?
"Tiểu Ức, cậu có muốn ăn bánh Hoàng Đào không..." - Đường Họa Họa đang tính tiền thì quay lại hỏi Quý Ức một câu.
Quý Ức không để ý tới Đường Họa Họa mà cứ đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
"Tiểu Ức?" - Đường Họa Họa phát hiện có điều gì không ổn, cô hỏi lại lần nữa.
Quý Ức vẫn không hề nhìn Đường Họa Họa, cô đang xoay người chạy về phía cửa.
Cô đẩy cửa ra, gió lạnh phả ngay vào mặt.
Đường Họa Họa đang giữ áo khoác của cô, nên trên người Quý Ức chỉ có một bộ đồ mỏng manh, chưa gì cô đã bắt đầu run rẩy.
Có lẽ cô cảm thấy không giống nên chạy tới con đường phía trước, nhìn trái nhìn phải.
Đêm giao thừa ở kinh đô, xe cộ trên đường càng thưa thớt, mà ngay cả người đi đường cũng vô cùng ít.
Cả con đường vắng hoe, ngoài cô và thỉnh thoảng có hai ba chiếc xe lướt qua, hoàn toàn không có thêm gì nữa.
"Tiểu Ức!" - Đường Họa Họa vội vàng đuổi theo từ quán cà phê ra.
Cũng giống như lúc ở trong quán cà phê, Quý Ức không hề có phản ứng gì, không ngừng quay đầu tìm kiếm quanh bốn phía, mãi đến khi Đường Họa Họa khoác chiếc áo dày lên người cô, cô mới từ từ quay đầu lại, nhìn Đường Họa Họa.
Đường Họa Họa hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì à?"
Quý Ức lắc đầu: "Có lẽ mình nhìn nhầm rồi".
"Nhìn nhầm cái gì?" - Đường Họa Họa lại hỏi.
Quý Ức không đáp, cất bước đi về phía quán cà phê.
Ngay lúc đứng trước cửa quán cà phê, trong mắt Quý Ức lại hiện ra bóng người vừa nãy lướt qua một lần nữa, cô chợt dừng bước lại, quay đầu nhìn con đường sau lưng, vẫn không tìm thấy bóng hình thân thuộc ấy...