Trình Vi Vãn đã cúi đầu xuống, không còn nhìn lên nữa.
Có lẽ khoảng một hai giây sau, cô quay người bước về phía cổng khu nhà.
Bước chân của cô vô cùng chậm, đi chưa được mấy bước đã ngừng lại một lúc.
Có một lần cô dừng lại rất lâu, làm hắn tưởng cô sẽ quay đầu lại nhìn thử, nhưng rồi lại không, cuối cùng cô tiếp tục bước đi về phía trước.
Chỉ một đoạn đường dài tầm 50 mét, cô lại đi bộ rất lâu, mới rời khỏi tầm mắt của hắn.
"Tri Phản?" - Lâm Na cố gắng trêu chọc Hàn Tri Phản một lúc lâu hắn cũng không phản ứng, cô ta không nhịn được nên bèn gọi tên hắn.
Hàn Tri Phản cúi đầu, nhìn thoáng qua Lâm Na đang nóng lòng mong đợi, hắn không nói gì, chỉ chủ động hôn lúc cô ta đang nhón chân lên rồi lùi về sau một bước, kéo cô ta xuống: "Tôi còn có việc bận, cô đi ngủ trước đi".
Nói xong, không đợi Lâm Na trả lời, Hàn Tri Phản quay người định đi về phía cửa phòng ngủ.
Mới vừa nãy rõ ràng hắn chủ động vậy mà, sao bây giờ lại từ chối cô chứ?
Lâm Na hổn hển gọi: "Tri Phản?"
Hàn Tri Phản dường như không nghe thấy, bước chân không dừng.
"Hàn Tri Phản!" - Lâm Na bực bội đi theo.
Cửa phòng ngủ vừa mở ra đã lập tức đóng lại, Hàn Tri Phản để Lâm Na lại một mình rồi đi tới thư phòng.
Lâm Na cuống cuồng kéo áo tắm lại che cơ thể mình đuổi theo, nhưng mà còn chưa chạy đến cửa thư phòng, cô ta đã nghe tiếng khóa trái cửa.
Cô ta bực bội lao tới trước cửa thư phòng, đưa tay lên gõ mạnh vài cái, cánh cửa không hề có tiếng động gì, hắn ta ở bên trong cũng không có ý định mở cửa cho cô.
"Hàn Tri Phản, anh có ý gì thế hả? Là anh gọi em đến đây mà! Anh khinh người quá đáng!"
Lâm Na gõ cửa đau tay nên cầm lấy một món đồ sứ bên cạnh đập thẳng vào cửa thư phòng.
Hàn Tri Phản đứng ngoài ban công thư phòng, nhìn chằm chằm cửa sổ dưới lầu, không buồn để tâm đến người đàn bà sắp nổi điên ngoài cửa.
Sau đêm đó, khoảng nữa tháng Hàn Tri Phản không nhận được tin nhắn của bảo vệ.
Ngay lúc Hàn Tri Phản cho rằng Trình Vị Vãn đã hoàn toàn rời khỏi thế giới của hắn, thì lúc vô tình chạm mặt Trần Bạch trong một bữa tiệc, hắn lại nghe được tin tức có liên quan đến cô.
Không phải là tin nghe được trong bàn tiệc, mà là lúc hắn ra ngoài hút thuốc, Trần Bạch vừa ra khỏi toilet đã nhìn thấy hắn, cho nên bước tới gần.
Theo phép lịch sự, Trần Bạch chào hỏi hắn, cung kính giống như lúc còn đi theo Hạ Quý Thần: “Hàn tổng".
Hàn Tri Phản liếc nhìn Trần Bạch không nói gì, hắn đưa hộp thuốc lá tới trước mặt Trần Bạch. Trần Bạch lắc đầu không nhận.
Hai người im lặng một lúc lâu, khi hắn sắp rút một điếu thuốc ra, Trần Bạch mới nói: "Tuần trước cô ấy đã rời Bắc Kinh rồi, ngài có biết không?"
Trần Bạch không nói "cô ấy" là ai, Hàn Tri Phản ngậm điếu thuốc, một lúc mới hiểu ra, Trần Bạch đang nói Trình Vị Vãn.
Hắn không lên tiếng, Trần Bạch im lặng một thoáng rồi nói tiếp: "Quý tiểu thư nói cho tôi biết, cô ấy chỉ nói từ biệt với mỗi Quý tiểu thư".
Hàn Tri Phản ngậm điếu thuốc, hơi run lên bụi thuốc nhẹ nhàng rơi xuống.
"Quý tiểu thư nói, cô ấy bán phòng ở Bắc Kinh rồi, đồ gì có thể thanh lý được đều thanh lý hết, không được thì vứt đi".
Trần Bạch ngừng vài giây rồi nói tiếp: "Có lẽ lần này cô ấy không có ý định quay về, giống như Hạ tổng vậy"