Quý Ức không nghĩ nhiều, cô nhặt túi gấm lên. Tự hỏi không biết bên trong có vật gì mà nặng thế.
Quý Ức không nhịn được nắn nắn vật bên trong vài cái, cảm giác cứng như lúc cô giẫm phải. Quý Ức cảm thấy hiếu kỳ, nhìn chằm chằm vào túi gấm vài giây rồi mở nó ra, lấy vật ở trong đó đặt lên lòng bàn tay.
Đó là một khối ngọc trong suốt, cứ như nước vậy, vẻ ngoài sáng bóng mà mượt mà. Khối ngọc có hình lưỡi liềm, trên đó khắc một con rồng tinh tế mà sống động như thật. Điểm duy nhất không hoàn mỹ chính là khối ngọc bị thiếu mất một góc ở phía dưới.
Chỉ là nhìn thoáng qua nhưng Quý Ức cứ như bị điểm trúng huyệt đạo, đứng yên tại chỗ.
Khối ngọc này cô rất quen thuộc… Tết năm ngoái ở Lệ Giang, chân cô bị bong gân, là anh Dư Quang đã chạy suốt đêm để đến thăm cô. Khi anh đi đã để lại khối ngọc này ở phòng khách sạn của cô… Chỉ là, đây rõ ràng là đồ của anh Dư Quang, sao lại ở trong căn hộ của Hạ Quý Thần?
Chẳng lẽ sau khi Hạ Quý Thần đi, anh Dư Quang đã từng đến đây?
Trong lúc vô ý anh Dư Quang đã không cẩn thận làm rơi khối ngọc ở chỗ này mà không hay biết?
Nhưng việc Hạ Quý Thần rời khỏi Bắc Kinh, nhà họ Quý đều không hay biết, anh Dư Quang đến chỗ ở của Hạ Quý Thần có phải là giúp anh ấy lấy đồ gì đó không?
Nói như vậy… thật ra, anh Dư Quang có lẽ là biết Hạ Quý Thần đang ở đâu?
Câu hỏi nối tiếp câu hỏi hiện ra trong đầu Quý Ức. Lúc này cô mới giật mình bừng tỉnh, khoảng thời gian vừa qua cô không ngừng suy nghĩ Hạ Quý Thần đã đi đâu, nhưng sao lại quên mất không hỏi thăm anh Dư Quang?
Nghĩ đến đây, Quý Ức lấy điện thoại trong túi ra, tìm wechat của Hạ Dư Quang mà gần cả năm rồi cô không liên lạc rồi gửi một tin nhắn.
Tin nhắn gửi đi như đá ném vào biển rộng, mãi không thấy hồi âm.
Quý Ức đợi khoảng nửa tiếng, sau đó cô mới bấm nút gọi vào số điện thoại của Hạ Dư Quang.
Sau khi máy được kết nối, đáp lại cô là âm thanh máy móc của tổng đài: “Xin lỗi, điện thoại bạn gọi đang tắt máy.”
Tắt máy?
Chẳng lẽ điện thoại của anh Dư Quang hết pin rồi?
Quý Ức lại gửi một tin nhắn nữa qua wechat cho Hạ Dư Quang, sau đó cất khối ngọc vào túi gấm, rời khỏi chung cư của Hạ Quý Thần.
Trở về phòng ngủ ở trường học, Bạc Hà và Đường Họa Họa đều đã ngủ rồi. Quý Ức nhẹ nhàng vào phòng tắm, sau khi tắm rửa xong thì vội vàng trèo lên giường.
Cô không có ý định ngủ mà cầm điện thoại mở wechat, Hạ Dư Quang vẫn chưa trả lời cô. Trằn trọc không biết bao lâu, Quý Ức mới từ từ đi vào giấc mộng.
Ngủ dậy đã là 10 giờ ngày hôm sau. Chuyện đầu tiên Quý Ức làm sau khi mở mắt ra chính là mở điện thoại xem Hạ Dư Quang đã trả lời mình chưa. Wechat của Hạ Dư Quang vẫn yên ắng, không có hồi âm gì cho cô.
Quý Ức tìm điện thoại Hạ Dư Quang trong danh bạ rồi bấm gọi, vẫn trong trạng thái tắt máy. Không phải là Hạ Dư Quang ngủ chưa dậy đó chứ? Quý Ức cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cô không chắc chắn. Trằn trọc trên giường một lúc nữa, cô mới xuống giường, đi vào nhà vệ sinh.
Mãi cho đến chiều, điện thoại của Hạ Dư Quang vẫn trong tình trạng tắt máy.
Không đúng, bình thường Hạ Dư Quang luôn bận rộn, nên không thể nào tắt máy lâu đến như vậy. Hay là anh ấy không dùng số điện thoại này nữa rồi?
Cảm giác có gì đó không đúng vào ban sáng lại một lần nữa trỗi dậy trong lòng Quý Ức.