Mặc dù Thiên Ca không nói cụ thể về chuyện không vui kia, nhưng việc Hạ Quý Thần cố ý giết người vẫn chưa được làm sáng tỏ đã ồn ào đến mức mọi người đều biết. Cho nên mọi người đều hiểu rõ là cô ta đang đề cập đến chuyện gì.
Đương nhiên trong đó cũng bao gồm cả Quý Ức.
Tuy nhiên, khi Quý Ức nghe Thiên Ca nhắc tới chuyện này, cô không tập trung nghe tiếp câu chuyện như những người khác, mà đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng hơn.
Chuyện không vui mà Thiên Ca nhắc đến... rốt cục là đã xảy ra lúc nào? Và tại sao nó lại xảy ra?
Cô không quan tâm liệu mọi người có bị Thiên Ca thuyết phục hay không. Cô tin tưởng anh và cô cũng dám khẳng định một điều, chuyện kia hoàn toàn không giống như những gì cô ta nói, vì cô ta thích Hạ Quý Thần, cứ quấn lấy anh, nên giữa hai người họ mới xảy ra chuyện không hay như vậy.
Sau khi sự việc xảy ra, cô chỉ lo buồn bã, chỉ lo đau khổ, mà bỏ qua điểm quan trọng này!
Quý Ức suy nghĩ xong thì đăng xuất Weibo, cô gọi điện cho Trang Nghi.
Có thể là vì lo lắng cho cô, nên Trang Nghi luôn để tâm các cuộc gọi của cô. Khi điện thoại vừa được kết nối, tiếng chuông đầu tiên còn chưa dứt, cô đã nghe được giọng nói: “Quý Ức, em đang ở đâu vậy? Sao còn chưa về nhà…”
Quý Ức không đợi Trang Nghi nói hết câu, cô đã lên tiếng cắt đứt lời cô ấy: “Trang Nghi à, chị có biết Thiên Ca tổ chức họp báo ở đâu không?”
“Cái này để chị thử hỏi xem, em chờ chị một lát…”
Tiếng Trang Nghi nhỏ dần, Quý Ức biết chắc là cô ấy đã buông điện thoại xuống khỏi tai.
Quý Ức không vội nói mà kiên nhẫn chờ đợi, một lát sau, giọng Trang Nghi vang lên: “… Tại tòa nhà Khai Nguyên.”
Vừa nghe được mấy chữ này, cô lập tức giơ tay lên, gọi phục vụ đến tính tiền.
Sau khi nói cho Quý Ức biết địa chỉ cụ thể, lúc này Trang Nghi mới phát hiện có gì đó không ổn, vội lên tiếng hỏi: “Quý Ức, em hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì.” Quý Ức vừa trả lời câu hỏi của Trang Nghi, vừa nhìn lướt qua tờ giấy, sau khi đã xác định không có vấn đề gì, cô mới đưa thẻ cho nhân viên phục vụ, nhập mật khẩu và ký tên.
Quý Ức lấy lại thẻ rồi thu dọn lại đồ đạc của mình, xách túi lên, đột nhiên sực nhớ ra điều gì đó, cô lại nói vào điện thoại: “Đúng rồi, bây giờ chị sắp xếp một nhân viên trang điểm đến nhà em nhé.”
“Nhân viên trang điểm?” - Trang Nghi nghi ngờ hỏi: “Quý Ức, em muốn đi ra ngoài sao?”
“Ừ.” Quý Ức bước ra khỏi nhà hàng Thái, bắt một chiếc taxi rồi nói địa chỉ nhà cô.
Trang Nghi đã đi theo Quý Ức suốt một thời gian dài, nên cũng hiểu rõ cô vài phần. Nghĩ đến chuyện Quý Ức vừa mới hỏi cô địa chỉ họp báo, cô lại lên tiếng: “Tiểu Ức, em muốn đi tìm Thiên Ca?”
Quý Ức khẽ “Ừ” một tiếng, không đợi Trang Nghi mở miệng ngăn cản, cô đã tắt điện thoại.
Đúng vậy, cô muốn tìm Thiên Ca bởi vì cô có chuyện quan trọng muốn hỏi cô ta.
Quý Ức về đến nhà chưa được bao lâu thì thợ trang điểm cũng đến, hơn nữa còn đi cùng Trang Nghi.
Trong suốt quá trình Quý Ức trang điểm, Trang Nghi luôn đứng bên cạnh khuyên cô không nên tìm gặp Thiên Ca.
Quý Ức không hề mở miệng nói một lời nào, chỉ sau khi trang điểm xong, trong lúc nhân viên trang điểm lựa chọn trang phục, cô mới chỉ vào một chiếc váy: “Chọn cái đó đi.”
Trang Nghi can ngăn không được, cô chỉ có thể cùng Quý Ức đi ra ngoài.
Trên đường tới tòa nhà Khai Nguyên, Quý Ức nhận được đoạn Video họp báo mà Đường Họa Họa gửi cho cô.
“Đáng ghét thật, mình chưa từng thấy người phụ nữ nào vô liêm sỉ như vậy, nhìn xem cô ta khóc lóc từ đầu đến cuối tại buổi họp báo kìa!”