Nhìn thấy Trần Bạch đang cố gắng lảng tránh, không dám nhìn vào mắt mình, Quý Ức chợt nhớ đến một chuyện tương tự, cô lại nói tiếp: “Anh ấy sợ những chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tôi, cho nên mới gây sự với tôi…”
Lần này, Quý Ức không hỏi Trần Bạch “đúng không” hay “phải không” nữa.
Vừa rồi cô hỏi nhiều như vậy, mặc dù Trần Bạch vẫn không hề trả lời một câu, nhưng lòng cô đã rõ, tất cả những gì cô nói đều đúng cả.
“Tôi biết mà, anh ấy vốn không muốn đưa tối đến Hoàn Ảnh. Tôi biết ngay mà, phải xảy ra chuyện gì đó anh ấy mới làm như vậy. Tôi biết chắc là những gì tôi nghĩ không hề sai, tôi biết chứ, biết chứ…”
Quý Ức như thể mất hồn, cô nói mấy lần “tôi biết chứ”, đến cuối cùng, có một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt cô.
Ban đầu, lúc ký tên, trong lòng cô cũng đã thấy nghi ngờ, cô nghĩ có khi vì anh đã kết hôn, vì anh Dư Quang, cô và anh nên cắt đứt quan hệ sớm ngày nào hay ngày đó, cho nên cô mới ký, nhưng cô ngờ rằng… chuyện xảy ra với Hạ Quý Thần lại nghiêm trọng đến thế…
Nếu cô biết sớm hơn một chút, mặc dù không thể giúp anh tránh được những chuyện như thế này, nhưng trước đó chắc chắn cô sẽ không ký tên, chắc chắn sẽ đồng hành cùng anh.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ, ở bên nhau một năm, cô trải qua bao nhiêu chuyện đều có anh đồng hành, nhưng bây giờ anh lại phải lẻ loi một mình đi đến Mỹ…
Quý Ức cứ không ngừng lẩm bẩm “tôi biết chứ”, nghĩ đến đây, cô lại nói: “Tôi muốn đi tìm anh ấy…”
Nói xong, Quý Ức quay người chạy ra ngoài.
“Tiểu Ức”.
“Quý tiểu thư”.
Trang Nghi và Trần Bạch đồng thanh gọi Quý Ức.
Tất nhiên là Quý Ức không nghe thấy, cô vừa lẩm bẩm “tôi muốn tìm anh ấy” vừa bước nhanh hơn.
Trần Bạch khá cao, bước chân cũng dài, hai ba bước đã đuổi kịp Quý Ức, giữ cánh tay cô lại.
“Bỏ ra, tôi muốn đi tìm anh ấy…” - Quý Ức giãy giụa rất mạnh, nhưng giọng cô vừa nhẹ vừa yếu ớt: “…Tôi muốn tìm anh ấy, Trần Bạch, cậu bỏ tay ra, bỏ ra…”
Trần Bạch nuốt một ngụm nước bọt, không để ý đến sự khẩn cầu trong lời nói của Quý Ức, cậu ta kéo mạnh tay cô hơn, kéo đi đến trước sofa: “Quý tiểu thư, cô không tìm được Hạ tổng đâu”.
Không tìm thấy… Ba chữ đó như chạm vào điều gì đó quan trọng của Quý Ức, cô càng giãy mạnh hơn, giọng cô cũng lớn hơn: “Tôi muốn đi tìm anh ấy, tôi nói, tôi muốn đi tìm anh ấy! Cậu thả tôi ra, Trần Bạch, cậu thả tôi ra”.
“Tiểu Ức, em bình tĩnh chút đi, Tiểu Ức…” - Trang Nghi nói.
Lúc này Quý Ức đâu thể nghe nổi người khác nói cái gì, cô thấy Trần Bạch không có ý thả mình ra, cô tức giận mắng: “Đồ vô dụng! Trần Bạch, cậu thả tôi ra, Trần Bạch, đồ xấu xa, cậu thả tôi ra”.
Từ đầu đến cuối Trần Bạch không hề lên tiếng, cậu lấy điện thoại trong túi quần ra, bấm gọi cho Hạ Quý Thần, sau đó ấn loa ngoài.
“Xin lỗi quý khách, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”.
Chỉ một câu đã khiến Quý Ức bình tĩnh trở lại.
Trần Bạch gọi cho Hạ Quý Thần thêm lần nữa.
“Xin lỗi quý khách, số điện thoại quý khác vừa gọi hiện không liên lạc được”.
Lần này Quý Ức đã nghe được rõ ràng, cô kinh ngạc nhìn chằm chằm điện thoại, một lúc sau cô mới ngước đôi mắt đẫm nước nhìn về phía Trần Bạch.