Lúc này, Quý Ức mới bắt đầu khẩn trương, cô vội vàng chạy đến quầy bar, ở đó có một người bồi bàn đang cầm ly rượu trên tay. Quý Ức chỉ về phía bàn cô và Trình Vị Vãn vừa ngồi khi nãy, lo lắng hỏi: “Thật ngại quá, xin cho hỏi anh có biết cô gái vừa ngồi ở đây đã đi đâu rồi không?”
Nghe Quý Ức hỏi, người bồi bàn kia ngừng động tác thu dọn nhìn về phía cô chỉ. Kế đó, anh ta liếc nhìn Quý Ức một cái, dường như nhận ra cô, anh ta không nói gì thêm, chỉ cầm một tờ giấy trên mặt bàn đưa cho Quý Ức.
Quý Ức khó hiểu nhìn chằm chằm tờ giấy, một lúc lâu sau, cô mới đưa tay nhận lấy.
Nội dung bên trong là lời nhắn Trình Vị Vãn gửi cho cô: Tiểu Ức, mình muốn yên tĩnh một mình trong chốc lát, cho nên mình đi trước, thật sự xin lỗi cậu.
Trình Vị Vãn bỏ đi một mình như thế, tâm trạng cô ấy lại đang rất tệ, cô ấy sẽ không trốn ở đâu để khóc đó chứ?
Nghĩ đến đây, Quý Ức lập tức quay đầu, khách sáo nói “Cảm ơn” với bồi bàn, rồi lấy điện thoại gọi cho Trình Vị Vãn.
Trình Vị Vãn không nghe máy, Quý Ức vừa định gọi thêm lần nữa thì cô nhận được tin nhắn của cô ấy: Quý Ức, mình không sao, cậu không cần gọi cho mình.
Quý Ức biết rõ cho dù cô tiếp tục gọi thì Trình Vị Vãn cũng không nghe máy, thế nên, cô gõ một dòng tin nhắn gửi cho cô ấy: Vậy cậu nhớ chú ý an toàn, nếu cần gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho mình.
Quý Ức cầm điện thoại, chăm chú nhìn màn hình một lúc lâu không thấy Trình Vị Vãn gửi thêm tin nhắn nào. Lúc này thì cô đã hiểu, cô ấy sẽ không trả lời tin nhắn của cô.
Quý Ức lo lắng cất điện thoại, khi cô ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc bắt gặp Hạ Quý Thần và Trần Bạch đang đi tới.
"Quý tiểu thư, xảy ra chuyện gì à?” - Trần Bạch lên tiếng trước.
"Là Vãn Vãn..."
Hạ Quý Thần bước đến trước mặt cô, Quý Ức đưa mảnh giấy cho anh: “Chị ấy chỉ để lại tờ giấy này, rồi bỏ đi một mình.”
"Hóa ra vừa nãy còn có biên kịch Trình à, cô ấy vẫn…”
Trần Bạch biết rất rõ tình hình gần đây của Trình Vị Vãn, anh vừa định lên tiếng hỏi thăm cô ấy vài câu, nhưng còn chưa nói xong câu “… vẫn tốt chứ?” thì đã bị Hạ Quý Thần đứng bên cạnh lạnh lùng cắt ngang: “Vậy còn em?”
Nghe Hạ Quý Thần hỏi, Quý Ức sững sờ vài giây, sau đó cô mới kịp phản ứng, ý Hạ Quý Thần là cô và Trình Vị Vãn hẹn nhau cùng đi ăn, bây giờ Trình Vị Vãn đi rồi, vậy còn cô thì sao?
Quý Ức vốn định nói cô và anh có thể cùng đi ăn. Nhưng vừa mở miệng, cô chợt nhớ đến Hạ Dư Quang và giấy đăng ký kết hôn kia, rốt cuộc cô chẳng thể nói nên lời.
"Nếu như buổi tối em rảnh, vậy chúng ta cùng đi ăn, có được không?” Thấy Quý Ức mấp máy môi nhưng mãi vẫn chưa trả lời, Hạ Quý Thần đã lên tiếng trước cô.
Khó khăn lắm mới gặp mặt nhau, Quý Ức hiểu, nếu cô càng ở gần Hạ Quý Thần thì bản thân càng bị dày vò, thế nhưng trong lòng cô vẫn do dự. Một lát sau, cô mới mỉm cười nói: “Được.”
"Em muốn ăn gì?” - Hạ Quý Thần nhìn về phía cửa, đợi Quý Ức đi trước rồi anh mới bước theo sau.
"Cái gì cũng được." - Quý Ức đáp chung chung, nhưng trong lòng cô lại âm thầm nói “Chỉ cần có thể đi ăn cùng anh, ăn gì em cũng cảm thấy vui.”
----
Cuối cùng, Hạ Quý Thần đưa Quý Ức đến một nhà hàng Thái Lan mới khai trương gần quảng trường YR, chỗ này cách nhà Quý Ức khá gần.