"Nếu như cô không làm theo những gì tôi nói, bây giờ tôi sẽ lập tức đẩy cô xuống đó, dù sao kết quả cũng sẽ giống nhau!”
Trình Vị Vãn dường như đã nhìn thấy được cảnh tượng đáng sợ ấy, cô bị dọa đến cả người đều bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Trong mắt cô ứa lệ nhưng từ đầu đến cuối đều không rơi một giọt nước mắt.
Hàn Tri Phản nhìn thấy dáng vẻ muốn khóc mà không khóc được của cô thì hắn lại càng sốt ruột, hắn chán ghét cảm giác này. Hàn Tri Phản lại lên tiếng, ngữ khí tràn ngập sự tuyệt tình và nhẫn tâm: “Hôm đó cô đến văn phòng tôi đều đã nghe thấy những điều không nên nghe rồi nhỉ? Vậy thì cô phải hiểu rõ vì sao tôi lại hành động như thế này!”
"Nếu như cô còn chưa nghe rõ, vậy thì bây giờ tôi sẽ lặp lại tất cả cho cô nghe. Trình Vị Vãn, từ trước đến nay tôi chưa từng yêu cô. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, biết cô tên Trình Vị Vãn, là con gái của Trình Vệ Quốc, tôi đã có dã tâm tiếp cận cô!”
"Tất cả hoa mà tôi tặng cô, tất cả những lời mà tôi nói với cô, bao gồm cái đêm cô suýt chút nữa bị người khác cưỡng hiếp kia… tất cả đều là giả cả đấy!”
"Thậm chí đến cả tôi, trong suốt gần một năm ở bên cô, ngủ với cô đều mong muốn khiến cô mang thai, sau đó ép cô đến bước đường cùng này!”
"Nếu như không phải có những ý nghĩ này, cô cho rằng tôi sẽ theo đuổi cô sao? Sẽ ngủ với cô sao? Cô còn cho rằng Hàn Tri Phản tôi, đường đường là một đại thiếu gia của Hàn gia, tôi có thể vừa mắt một kẻ viết sách như cô sao?”
"Cô có biết hay không, tất cả phụ nữ xung quanh tôi, chỉ cần tôi tùy tiện chọn ra một người, người đó vẫn tài giỏi hơn cô, xuất thân tốt hơn cô, tướng mạo đẹp hơn cô, thậm chí ăn mặc cũng đẹp hơn cô. Đương nhiên, so với dáng vẻ cứng ngắc thẹn thùng của cô trên giường, bọn họ thật khiến người ta cảm thấy…”
"Đừng nói nữa, cầu xin anh đừng nói, tôi cầu xin anh đừng nói nữa…” - Rốt cuộc Trình Vị Vãn cũng khóc, nước mắt cô như một chuỗi hạt đứt dây, cứ thế rơi lã chã xuống.
Hàn Tri Phản thật sự ngừng lại, không tiếp tục nói nữa.
Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy nước mắt của cô, nhìn một lúc lâu, trong đôi mắt lãnh đạm không hề có chút dấu hiệu dao động và đau đớn. Hàn Tri Phản lên tiếng, ngữ khí vẫn lạnh lùng vô cảm như trước: “Tôi sẽ bảo thư ký dõi theo cô suốt quá trình phá thai, tôi khuyên cô đừng bày trò trước mặt tôi, nếu để tôi biết được, tôi không để cô đi bệnh viện phẫu thuật đơn giản thế này đâu!”
Nói xong, Hàn Tri Phản đẩy cô về bức tường sau lưng mình, hắn cứ thế quay đầu bước vào nhà.
Hắn không đóng cửa, đi thẳng đến trước ghế sofa, cầm lấy túi xách của Trình Vị Vãn đi đến vứt trước mặt cô. Một lời nói, thậm chí một cái liếc mắt cũng không có, Hàn Tri Phản quay người bước vào nhà, đóng mạnh cửa lại.
----
Quý Ức có thể gặp Hạ Quý Thần cũng là nhờ Trình Vị Vãn.
Hôm thứ hai là ngày một tháng Tư, là ngày nghỉ của cô.
Hôm đó đúng lúc là cuối tuần, cô không cần đến trường nên bèn trở về nhà.
Buổi sáng sau khi thức dậy, bởi vì không có việc gì có thể làm, Quý Ức liền cầm kịch bản học thuộc lời thoại.
Học được một nửa, Quý Ức cảm thấy tình tiết trong đoạn kịch bản này có gì đó là lạ, hình như không liền mạch cho lắm, cô liền cầm điện thoại gọi cho Trình Vị Vãn.
Không hiểu Trình Vị Vãn đang làm gì mà điện thoại reng một lúc lâu cũng không có người tiếp.
Trong khoảng thời gian gần đây, ở tổ kịch bản của “Cửu Trọng Cung”, Quý Ức và Trình Vị Vãn tiếp xúc với nhau tương đối nhiều, cô cứ cảm thấy gần đây Trình Vị Vãn là lạ ở chỗ nào đó nhưng cô không rõ lạ ở điểm nào. Bây giờ đột nhiên không nghe điện thoại, Quý Ức có chút lo lắng. Quý Ức nghĩ bây giờ mình cũng đang nhàn rỗi, cô đứng dậy thay quần áo, cầm kịch bản đến thẳng nhà Trình Vị Vãn.