Trình Vị Vãn không lên tiếng, cô vẫn tiếp tục ăn cơm.
Gần đây tình trạng ốm nghén của cô rất nghiêm trọng, nhưng chủ yếu đều xảy ra vào buổi sáng, đại khái là do gần đây cảm xúc của cô không ổn định. Trình Vị Vãn ăn lấy ăn để, đột nhiên cảm thấy trong bụng có chút rộn rạo, cô vội buông bát đũa, chạy vọt vào nhà vệ sinh.
Hàn Tri Phản đứng trước cửa sổ, vừa chuẩn bị đốt một điếu thuốc, thuốc còn chưa kịp châm liền nghe thấy tiếng động phía sau, hắn quay đầu, đúng lúc bắt gặp cảnh Trình Vị Vãn đang chạy vội vào nhà vệ sinh.
Hắn không biết cô bị làm sao, chỉ nghe thấy trong nhà vệ sinh vọng ra tiếng nôn mửa.
Hàn Tri Phản siết chặt điếu thuốc đang cầm, đầu óc hắn trống rỗng chẳng kịp nghĩ gì, nhanh chóng bước về phía nhà vệ sinh.
Đi được một nửa, Hàn Tri Phản chợt ngừng lại.
Cô nôn thốc nôn tháo như vậy, có việc gì mà hắn phải gấp gáp?
Hàn Tri Phản quay người, vốn muốn quay lại phía cửa sổ, nhưng chân chỉ vừa nhấc lên hắn liền phát hiện tiếng nôn của Trình Vị Vãn có chút gì đó là lạ.
Cô ấy đang nôn khan…
Hàn Tri Phản nhíu chặt mày, hắn bình tĩnh suy nghĩ trong một lúc sau đó nhận ra, trước khi hắn và cô cắt đứt quan hệ, hình như lâu rồi cô không có kinh nguyệt…
Đây chẳng phải là cô đã…
Hàn Tri Phản xoay đầu nhìn về phía túi xách của Trình Vị Vãn đặt trên sofa.
Anh không hề do dự bước đến mở túi của cô ra.
Hàn Tri Phản còn chẳng cần tìm, vừa nhìn đã thấy bên trong túi có vitamin B11 và canxi dạng viên.
Cô thật sự đã mang thai?
Hàn Tri Phản nhìn chằm chằm vào vitamin B11 và viên canxi kia, nhìn một hồi lâu, những tư duy trong đầu dần dần hiện ra.
Hắn và cô sống cùng nhau lâu như vậy, cô mang thai là điều bình thường. Nếu không phải Hạ Quý Thần đột nhiên tra ra đêm mà Quý Ức và Trình Vị Vãn xảy ra chuyện là do hắn gây ra, Trình Vị Vãn lại đúng lúc nghe thấy những lời đó, sợ rằng đợi đến sau khi cô mang thai, hắn mới nói cho cô biết sự thật.
Chỉ là sự tình xuất hiện biến cố, cô đã sớm biết những việc ấy. Sở dĩ hôm nay hắn muốn nói chuyện với cô là bởi vì hắn muốn buông tay, hắn muốn hắn và cô cứ vậy kết thúc, hắn sẽ không đợi đến khi cô mang thai rồi mới rời bỏ cô. Giữa cô và hắn từ nay về sau không còn bất cứ mối quan hệ nào…
Nhưng Hàn Tri Phản không nghĩ tới cô thật sự đã mang thai rồi…
Trình Vị Vãn kéo cửa nhà vệ sinh đi ra.
Nghe thấy tiếng động, Hàn Tri Phản quay đầu, ánh mắt của hắn và cô chạm nhau.
Hai người lẳng lặng nhìn đối phương một lúc lâu, ánh mắt Trình Vị Vãn từ từ nhìn xuống vỉ vitamin B11 và viên canxi trên tay Hàn Tri Phản.
Hành động của cô khiến Hàn Tri Phản chú ý, theo ánh mắt của cô hắn nhìn xuống tay mình, sau đó lên tiếng hỏi: "Cô mang thai rồi?"
Nghe thấy lời Hàn Tri Phản nói, Trình Vị Vãn nhìn thoáng qua hắn rồi nhanh chóng nhìn xuống nhẹ giọng đáp: “Ừ.”
"Của tôi sao?" - Hàn Tri Phản hỏi.
Trình Vị Vãn mấp máy khóe môi nhưng không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu.
Kỳ thật dù cho không hỏi, Hàn Tri Phản cũng biết đứa bé kia là của mình.
Sau khi thấy cô gật đầu, hắn lại hỏi: “Mấy tháng rồi?”
Trình Vị Vãn cúi thấp đầu như trước nhưng lần này lại lên tiếng: "Một tháng rồi."
Hàn Tri Phản không nói gì, dường như đang ở trong trạng thái rối rắm không biết làm thế nào, hắn nhìn chằm chằm vào mái tóc bù xù của Trình Vị Vãn thật lâu. Hắn nhìn lâu đến nỗi Trình Vị Vãn không nhịn được ngẩng đầu, vụng trộm liếc nhìn Hàn Tri Phản, lúc này hắn đột nhiên lên tiếng: “Phá đi.”
Ánh mắt Trình Vị Vãn chỉ vừa ngẩng lên một nửa liền dừng lại.