. Về phần anh sợ là có thể phải, phải…
Hạ Quý Thần và Quý Ức mỗi người một ngã trong suốt bốn năm, cũng bởi vì trong bốn năm ấy, anh nếm trải những ngày không có cô khó sống như thế nào. Bởi vì thế anh mới không luyến tiếc từ bỏ trường đại học hạng nhất kia, từ bỏ cả một tiền đồ xán lạn. Một thân một mình đến Bắc Kinh, chỉ vì anh muốn ở gần cô một chút.
Anh thành lập YC, cũng vì muốn đặt cô ở chỗ anh có thể nhìn thấy.
Vì để quan tâm cô, chăm sóc chiếu cố cô, anh không tiếc đóng vai anh trai Hạ Dư Quang, lấy thân phận của người cô thích để đối tốt với cô.
Hạ Quý Thần làm như vậy, ý đồ rất đơn giản, anh chỉ muốn có thể gần cô thêm một chút, thêm một chút, lại thêm một chút nữa…
Hạ Quý Thần thích cô lâu như vậy, lâu đến mãi về sau này, anh cảm thấy chỉ cần mỗi ngày đều được nghe thấy tin tức của cô, đó đã là một chuyện vô cùng thỏa mãn, vô cùng hạnh phúc.
Nhưng hôm nay, vì để đảm bảo sự chu toàn cho cô, Hạ Quý Thần không thể không rời xa cô.
Đáy lòng anh bỗng nhiên nghẹn lại, nghẹn đến nặng nề khiến Hạ Quý Thần hô hấp có chút khó khăn.
Anh đưa tay hạ cửa kính cửa sổ xe xuống.
Gió lạnh đầu mùa xuân vù vù thổi vào trong xe, ngọn lửa trên đầu thuốc lá bị gió thổi, chầm chờn lúc sáng lúc tối. Khói thuốc lá nồng nặc mạnh mẽ len lỏi vào hơi thở của Hạ Quý Thần, dường như chúng nhuộm cả đôi mắt anh, khiến mắt anh biến thành một mảng màu khói buồn thương.
Thật không nghĩ tới, mọi chuyện sẽ xảy ra biến cố như vậy…
Rõ ràng chỉ một giây trước thôi, anh như chàng trai đang ôm mối tình đầu, phấn khích chạy đi tỏ tình với cô gái mà mình ngày nhớ đêm mong. Kết quả là, chỉ một giây sau đó lại phát sinh một sự thay đổi long trời lở đất…
Người xưa nói, giữa nam và nữ phải chú ý đến duyên phận và vận mệnh đã được định sẵn sẽ thành một cặp, cho dù quanh đi quẩn lại lâu như thế nào, cuối cùng vẫn sẽ trở về với nhau. Hạ Quý Thần và Quý Ức sợ rằng không có được mối nhân duyên này, quanh đi quẩn lại suốt mười năm, ngoảnh đầu nhìn lại, kết cục vẫn là đường ai nấy đi.
Câu chuyện của anh và cô, rốt cuộc vẫn không phải cái kết của “điều tuyệt vời nhất là cả cuộc đời còn lại có cô ấy”, mà lại là cái kết “điều tồi tệ nhất là trong ký ức còn lại của cuộc đời chính là cô ấy.”
Gió thổi càng lúc càng lớn, hơi ấm trong xe nhanh chóng bị gió bên ngoài cuốn trôi đi hết.
Độ ấm càng lúc càng thấp, Hạ Quý Thần lại như không cảm giác được gì, vẫn một mực duy trì tư thế đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, không nhúc nhích.
Điếu thuốc cháy đến điểm cuối cùng, độ nóng ở tay khiến Hạ Quý Thần tỉnh táo hơn một chút. Anh vùi tắt đầu thuốc, lại đốt thêm một điếu khác, cứ như vậy lặp lại trạng thái vừa rồi một lần nữa.
Hạ Quý Thần không biết rốt cuộc mình giữ tình trạng mất hồn mất vía như vậy trong bao lâu. Bầu trời đêm dần dần sáng lên, thành phố yên ắng bắt đầu trở nên náo nhiệt, những con đường vắng vẻ cũng càng lúc càng đông đúc xe cộ qua lại, mãi đến khi ánh mắt trời rọi xuyên qua ô cửa xe, chiếu vào chói mắt Hạ Quý Thần, anh mới hồi phục tinh thần.
Hóa ra, anh đã ngồi yên trong xe suốt đêm qua…
Hạ Quý Thần vừa chậm chạp quay đầu, vừa ngồi thẳng dậy.
Trên người của anh rơi đầy tàn thuốc, thùng rác ở bên cạnh cũng chất đầy những tàn thuốc và đầu lọc ngắn dài.
Hạ Quý Thần muốn rời đi, anh đạp nhẹ chân ga. Lúc này anh mới phát hiện vì duy trì một tư thế quá lâu, cả người anh đều tê cứng cả rồi.
Đẩy cửa ra, anh phải tốn rất nhiều công sức mới bước xuống được xe.
Hạ Quý Thần đứng bên cạnh xe, anh không rời mắt khỏi những con đường tấp nập xe cộ và người qua lại kia. Sắc mặt anh đột nhiên lại trở nên ngẩn ngơ…
Một lúc sau tiếng chuông điện thoại đã kéo Hạ Quý Thần trở lại.
Anh xoay người tìm điện thoại. Là Trần Bạch gọi đến, Hạ Quý Thần nghe máy cậu ta hỏi anh muốn đi làm mấy giờ để cậu ta sắp xếp thời gian đến đón anh.
Hạ Quý Thần vừa định đáp một câu "Không cần", sau đó nghĩ đến tình trạng của mình bây giờ không thích hợp lái xe, cho nên đọc cho Trần Bạch vị trí của mình.