Hạ Quý Thần vẫn dán mắt vào máy tính, nhưng dường như anh vẫn biết rõ cô đang nhìn mình. Hạ Quý Thần vừa gõ chữ vừa dùng ngữ khí thư thả, đáp: “Buổi sáng chạy bộ, không biết thế nào lại chạy đến nhà em. Anh nhớ em nói hôm nay là ngày nhập học ở trường nên gọi Trần Bạch đến đây đón luôn.”
Chạy bộ buổi sáng...
Bốn chữ này hình như hơi quen tai…
Quý Ức chợt nhớ ra tối qua khi cô đến nhà anh, cô đã nói bừa là tản bộ tiện đường nên mới đến.
Cho nên, anh cố tình bắt chước cô nói bừa một cái cớ?
Cô vì lo lắng tay anh bị thương nên mới đến nhà anh, còn anh vì muốn đưa cô đến trường nên mới đến đây?
Nghĩ như vậy, khóe môi Quý Ức bất giấc cười cười. Quý Ức cũng bắt chước anh tối qua, không có ý định vạch trần lời nói dối này: “Không ngờ rằng anh cũng có thói quen chạy bộ buổi sáng.”
"Ừ..." - Hạ Quý Thần khẽ lên tiếng.
Anh gõ nốt cho xong văn bản, gửi đi rồi mới quay đầu nhìn về phía Quý Ức: “…Đồng thời, anh cũng không ngờ rằng em có thói quen tản bộ sau bữa ăn tối.”
Quý Ức không đáp,nụ cười tươi vui vẻ, niềm hân hoan khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tươi tắn hẳn lên.
Hạ Quý Thần im lặng. Máy tính của anh phát ra hai tiếng “đinh đinh”, hẳn là mail hồi đáp từ văn kiện vừa gửi đi kia. Anh cúi đầu xem máy tính, cảm nhận sự dịu dàng đã đong đầy trong mắt mình. Hạ Quý Thần nhìn xuống, che giấu sự ấm áp ấy, có chút niềm vui nhẹ nhàng lan ra trong mắt anh.
Trần Bạch ngồi phía trước lái xe, anh cảm thấy đoạn hội thoại vừa rồi của hai người kia quả thật chẳng ra làm sao, nhưng Trần Bạch có thể cảm nhận rõ ràng có một bầu không khí ngọt ngào khó diễn đạt bằng lời.
----
Hôm nay công ty có một cuộc họp. Hạ Quý Thần và Trần Bạch đưa Quý Ức đến ký túc xá sau đó liền rời đi.
Đường Họa Họa ngồi chuyến máy bay sớm để đến Bắc Kinh, Quý Ức đến phòng ngủ không bao lâu, Đường Họa Họa cũng đến.
Hai người thu dọn hành lý xong cùng nhau đến phòng giáo vụ điểm danh, sau đó không về ký túc xá mà đi ăn cơm trưa luôn.
Quán hai người chọn là một tiệm lẩu do một nam ca sĩ mở, Đường Họa Họa rất thích nam ca sĩ này. Quán vẫn trong giai đoạn kinh doanh thử nên khách hơi đông, nhưng may mà Quý Ức đã gọi điện đặt chỗ trước nên quán đông cũng không ảnh hưởng gì đến việc ăn trưa của cô và Đường Họa Họa.
Tiệm lẩu nằm trong một khu thương mại. Vì vậy sau khi ăn trưa xong, Quý Ức và Họa Họa cùng nhau đi dạo phố theo đúng kế hoạch đã đặt ra ban đầu.
Vì muốn mình đẹp nên lúc rời ký túc xá, Đường Họa Họa mang đôi giày mới mua. Do mới mua nên đôi giày không thật sự vừa chân, vừa mới đi dạo một lúc cô đã bị gót giày làm rộp da. Đường Họa Họa đau quá, cô nằng nặc đòi tìm quán cà phê ngồi nghỉ một lát.
Không tìm thấy quán cà phê nào nhưng lại nhìn thấy một tiệm bánh mỳ rất nổi tiếng trên mạng, lúc trước còn được nằm trong top search của Weibo.
Tiệm bánh mỳ ấy mỗi ngày chỉ bán số lượng nhất định, đúng 4 giờ chiều mở bán, bán hết mới thôi.
Rất nhiều người vì muốn mua bánh mì mà đến sớm đến hai, ba tiếng để xếp hàng.
Lúc này còn chưa đến 3 giờ, vậy mà người ta đã xếp một hàng dài trước cửa tiệm.
Quý Ức nghĩ đến Đường Họa Họa đau chân, đi đứng không tiện, không thể tiếp tục dạo phố. Cô quyết định để Họa Họa ngồi nghỉ ở hàng ghế ở đại sảnh, còn mình đi xếp hàng mua bánh mì.
Đúng 4 giờ, tiệm bánh mì mở cửa bán hàng.
Quý Ức đứng trong hàng, chầm chậm nhích về phía trước.
Đứng ngay trước Quý Ức là một cô gái xấp xỉ tuổi cô. Cô ấy đang nói chuyện điện thoại, giọng điệu ngọt ngào, có vẻ như là đang nói chuyện với người con trai mình thích: “Hôm nay rốt cuộc em cũng đợi mua được bánh mì ở một tiệm rất ngon. Anh có muốn ăn không? Em mua đem sang cho anh nhé?”