Quý Ức vừa mới đắm chìm ở trong suy nghĩ của chính mình, cũng không xác định có thật là Hạ Quý Thần đã nói hay không, nhưng mà cô lại mơ hồ nghe được giọng của hắn.
Bốn năm trước, Quý Ức liền biết, Hạ Quý Thần có thanh âm tốt, hắn lại có tướng mạo đẹp. Nhưng cô lại chưa từng giống như hôm nay vậy, cảm thấy giọng nói của hắn phá lệ rất dễ nghe. Cô biết, là do nhiều nhân tố, vì đây lời nói trong miệng hắn.
Đổi địa điểm…… Đây là rốt cuộc muốn kết thúc liên hoan ở chỗ này hay sao?! …… Như vậy thì cô cuối cùng cũng có thể tìm cớ rời đi a……
Quý Ức vốn đã thấy căng thẳng, bắt đầu dần thả lỏng, thế cho nên cô vừa mới như đi vào cõi thần tiên hồi lâu, vẫn có thể nghe người ngồi ghế bên cạnh nói chuyện phiếm.
Nghe được Hạ Quý Thần nói, Lâm Nhã ngoan ngoãn gật gật đầu, “Được!”.
Hạ Quý Thần không nói nữa, mà là giơ tay tiếp thực đơn người phục vụ mang tới, chờ người phục vụ rời khỏi, hắn lại hỏi lần nữa: “Kim Bích Huy Hoàng?”
“Kim Bích Huy Hoàng” là nơi có tiếng xa hoa ở Bắc Kinh, so với “nhà hàng Ngọc Hoa” này còn muốn hào nhoáng hơn. Nghe thấy vậy, trên bàn mọi người hưng phấn, đáy mắt đều lóe sáng.
Lâm Nhã đem cảm xúc chính mình che dấu thực tốt, vẫn dùng loại thanh âm ôn nhu mềm mại: “Có thể!”
Hạ Quý Thần lại không có nói gì thêm.
Người phục vụ nhanh chón đưa tới tất cả hoá đơn, hắn cũng chưa liếc mắt nhìn đống giấy tờ trên bàn, trực tiếp đặt bút ký tên.
Lâm Nhã đại khái là rất muốn cùng Hạ Quý Thần nói chuyện nhiều thêm một chút, suy nghĩ một lát, tìm cái đề tài rồi mở miệng nói: “Hạ đại ca, anh biết không? Quý Ức nhà chúng em, hát rất hay.”
Quý Ức bị Lâm Nhã đột nhiên nhắc tới, đầu ngón tay run lên, cả người bắt đầu cứng ngắc, đáy mắt cô loé sáng, theo bản năng hướng chỗ Hạ Quý Thần ngồi nhìn qua.
Hạ Quý Thần đem giấy tờ đã kí đưa cho người phục vụ, lãnh lãnh đạm đạm dựa trở về trên ghế, trên mặt hắn không biểu tình, sắc mặt bình tĩnh không có gợn sóng, phảng phất như hai chữ “Quý Ức” trong miệng Lâm Nhã, chỉ là hai chữ vô cùng đơn giản không chút gì đặc biệt.
Cũng đúng, sự tình bốn năm trước, đối với cô mà nói là ấn tượng khắc sâu trong thân khó quên. Nhưng với hắn mà nói chỉ qua là do rượu – sau – loạn – tính dẫn tới sai lầm, đều qua bốn năm, có lẽ hắn sớm đã quên mất những mộng cũ trước kia, đã quên có cô gái gọi là Quý Ức, từng đem lần đầu tiên cho hắn, cũng quên mất hắn đối với cô gái tên Quý Ức kia, nói qua rất nhiều vô cùng tàn nhẫn cùng tổn thương.
Lâm Nhã nhìn Hạ Quý Thần không có ý muốn trả lời chính mình, liền quay đầu nhìn về phía Quý Ức, mở miệng: “Quý Ức! Mấy ngày hôm trước không phải cậu mới vừa hát bài hát mới sao? Đợi chút tới Kim Bích Huy Hoàng, cậu nhất định phải hát cho mọi người nghe.”
Yêu cầu của Lâm Nhã cũng không phải khó khăn, dựa theo dĩ vãng Quý Ức tất nhiên là sẽ không cự tuyệt, chính là đêm nay có thêm một người tên Hạ Quý Thần…… Quý Ức chuyển mắt, hướng về phía Lâm Nhã, bởi vì Hạ Quý Thần ở đây, cô mở miệng thanh âm có chút nhẹ: “Tôi không thoải mái, muốn về trường học nghỉ ngơi, sẽ không đi.”
“Quý Ức, cậu không thoải mái chỗ nào? Lại nói, hiện tại đều đã muộn thế này, một mình cậu trở về cũng không an toàn, nếu không liền đi cùng bọn mình chơi……” Lời Lâm Nhã còn chưa nói xong, Hạ Quý Thần ngồi bên đã đứng lên, trực tiếp xem nhẹ đối thoại của Quý Ức cùng Lâm Nhã, để lại câu “Đi thôi”, liền dẫn đầu cất bước, hướng về phía ngoài cửa đi đến.
Lâm Nhã nhìn nhìn Hạ Quý Thần, mắt thấy bóng dáng muốn biến mất ở cửa, lại nhìn nhìn Quý Ức, do dự không thôi rồi xách túi, vội vàng chạy theo ra ngoài.
Mọi người ở trong phòng, ai đều muốn đi chiêm ngưỡng bề ngoài của “Kim bích huy hoàng”,mọi người đơn giản khách sáo giữ Quý Ức lại hai câu, xem cô thật sự không có ý muốn đi, cũng đều đi theo ra mà tan buổi tiệc.