Hạ Quý Thần vẫn không lên tiếng.
Lần này, Thiên Ca không đợi mà lập tức hỏi tiếp: “Rốt cuộc là anh đã nói gì với cô ta, khiến cô ta phản bội tôi?”
Hạ Quý Thần vẫn không quan tâm đến câu hỏi của cô ta, lần này, anh không tiếp tục đứng tại chỗ nữa, mà nhấc chân đi về phía xe.
Thấy Hạ Quý Thần đi, Trần Bạch cũng lập tức đi theo.
Lúc anh sắp đi ngang qua bên cạnh Thiên Ca, cô ta lại nói: “Tôi tới tìm anh, không có ý gì khác, tôi chỉ muốn biết đáp án!”
“Tôi nghĩ không ra, tôi đã đối tốt với Lý Dao Dao như vậy, gần như mỗi tháng tôi đều mua đồ cho cô ta, cho cô ta thật nhiều tiền, vậy thì tại sao cô ta lại phản bội tôi? Tôi chỉ muốn biết, tại sao cô ta phản bội tôi?”
“Hạ Quý Thần, anh nói cho tôi biết đáp án, được không?”
“Nói cho cô biết đáp án?”Dường như nghe được một chuyện rất hài hước, Hạ Quý Thần đột nhiên bật cười. Anh vẫn tiếp tục bước về phía trước, giọng nói trào phúng: “Tôi thật sự cảm thấy rất khó hiểu, cô dựa vào đâu mà nghĩ rằng tôi sẽ nói cho cô biết đáp án?”
Bị Hạ Quý Thần mỉa mai, cả người Thiên Ca thoáng run lên, tay cô ta nắm chặt thành nắm đấm. Một lúc sau, cô ta xoay người, đối diện với sau lưng của Hạ Quý Thần, nói: “Bởi vì tôi không muốn chết không rõ ràng, tôi tới tìm anh, chính là muốn biết mình đã thất bại ở đâu!”
“À...” - Hạ Quý Thần nhếch môi cười lạnh, anh ngừng bước, quay đầu liếc nhìn Thiên Ca, giọng anh chứa đầy sự khinh thường: “Cô muốn biết bản thân đã thất bại ở đâu à? Nhưng mà tôi không có hứng thú nói cho cô biết!”
Nói xong, Hạ Quý Thần quay đầu lại, vừa định đi đến cạnh xe, thì dường như nghĩ ra điều gì đó, anh dừng bước, đưa lưng về phía Thiên Ca, mở miệng nói: “Chẳng lẽ cô không biết rằng chính cô mới là người có thể trả lời câu hỏi của mình một cách rõ ràng nhất sao?”
“Cô thắc mắc là tại sao Lý Dao Dao lại phản bội cô, trong khi cô đã đối xử với cô ta rất tốt? Vậy lúc trước, cô thì sao? Quý Ức không đối tốt với cô à? Tại sao cô lại phản bội cô ấy?”
“Thật ra, tôi có rất nhiều cách có thể đưa cô vào chỗ chết, nhưng cô biết tại sao tôi lại chọn cách này không?”
“Bởi vì tôi đã từng nói, tôi sẽ cho cô nếm thử những gì mà cô đã làm với Quý Ức. Không phải là cô tin tưởng Lý Dao Dao sao?” Nói đến đây, cả người anh bỗng chốc trở nên vô cùng sắc bén và quyết đoán: “Vậy thì tôi sẽ cho cô nếm thử mùi vị bị người mà mình tin tưởng phản bội.”
“Sao nào? Không dễ chịu à?”
“Nhưng mà cô cứ yên tâm, chuyện hôm nay không chỉ kết thúc ở đó. Cô nghĩ rằng tôi khiến cô thân bại danh liệt trong ngành giải trí thì coi như xong sao? Tôi cho cô biết, không có chuyện đó đâu.”
“Sẽ có một ngày, tôi khiến cho cô phải hối hận vì cô đã từng phản bội Quý Ức, hối hận vì đã đụng vào cô ấy!”
Nói xong, Hạ Quý Thần liếc nhìn Trần Bạch.
Trần Bạch lập tức hiểu ý anh, cậu bước nhanh về phía trước, mở cửa xe.
“À, đúng rồi!” Đang chuẩn bị khom người chui vào xe, đột nhiên, Hạ Quý Thần dừng lại: “Thật ra, tôi không muốn nói nhảm với cô nhiều như vậy đâu, nhưng tự cô đã đến tới cửa, nếu tôi không nói vài lời thì quả thực là có lỗi khi cô đã phải đứng chờ dưới trời lạnh như vậy, có đúng không?”
Sắc mặt Thiên Ca tái nhợt, một lần nữa nước mắt cô lại trào ra.
Cô cho rằng anh đã nói xong, nhưng không ngờ là anh lại mở miệng: “Còn nữa, cô biết tại sao tôi lại chọn hôm nay để vạch trần cô không? Bởi vì hôm nay là sinh nhật cô ấy…”