Lúc chiều, khi đứng bên ngoài phòng làm việc của Hạ Quý Thần, Quý Ức đã nghe Trần Bạch đề cập với anh về nội dung của bài đăng này.
Trần Bạch nói cậu ta sẽ tiết lộ tin tức này cho “Tôi thích ăn quả xoài”, chuyện này có thể khiến cho cư dân mạng tha hồ suy diễn, từ đó tạo thành một con sóng lớn.
Không ngờ là hành động của Trần Bạch lại nhanh như vậy, xế chiều ngày hôm nay, “Tôi thích ăn quả xoài” đã đăng trên weibo...
Mấy ngày nay, bởi vì chuyện của cô, số lượng người theo dõi của “Tôi thích ăn quả xoài” từ mấy trăm tăng vọt lên hơn một trăm nghìn người, nghiễm nhiên trở thành một tài khoản Big V. Bài đăng của người này được đăng tải chưa đến hai tiếng, mà số người bình luận đã vượt qua mười nghìn người. Đúng như Trần Bạch nói, hầu hết mọi người đều bàn tán xoay quanh khoảng thời gian “chẳng biết đi đâu” của Quý Ức. Sau đó là đủ loại tưởng tượng, suy đoán xem rốt cuộc cô đã làm gì trong khoảng thời gian đó để ăn cắp bản quyền diễn xuất của Thiên Ca.
Không thể không nói, cư dân mạng có trí tưởng thượng thật là phong phú, thậm chí có một vài người suy đoán rất vô lý, khiến cho vô số người liên tục cười nghiêng ngả. Nhưng Quý Ức lại không cười nổi, trái lại, cô cảm thấy mắt mình cay cay, dường như đã sắp không kiềm được nước mắt nữa rồi.
Cho đến bây giờ, những điều mà cô nghe được, đã bị đưa lên mạng, nhưng cô vẫn không thể tin được. Cô bị người ta mang ra làm trò cười, bị trêu chọc, tình cảnh của cô lúc này chẳng khác nào chuột chạy qua đường, bị người ta nguyền rủa, đòi đánh đòi mắng... Tất cả những chuyện này, vậy mà lại do chính tay Hạ Quý Thần gây nên.
“Sao vậy?” Ngồi bên cạnh, Hạ Quý Thần phát hiện bàn tay đang cầm điện thoại của Quý Ức run lên, anh nhíu mày, nhẹ giọng hỏi.
Giọng của anh vô cùng quen thuộc với cô, vừa trong trẻo vừa dịu dàng. Anh ngồi bên cạnh cô, lúc mở miệng nói chuyện, hương nước hoa đặc trưng trên người anh phút chốc bay vào mũi cô.
Rõ ràng là tất cả mọi chuyện vẫn không khác gì lúc trước, nhưng Quý Ức lại cảm thấy Hạ Quý Thần hiện đang ngồi bên cạnh cô... vô cùng xa lạ.
Màn hình điện thoại của Quý Ức phát sáng, chữ viết trên đó rất rõ ràng, cho nên Hạ Quý Thần dễ dàng phát hiện cô đang xem thứ gì.
Là tin tức mà anh đã bảo Trần Bạch để lộ ra cho “Tôi thích ăn quả xoài”... Bởi vì chuyện này mà tâm trạng của cô trở nên khác thường?
Tay Hạ Quý Thần khẽ run lên, anh không dám nhìn Quý Ức, một lúc lâu sau, anh mới mấp máy môi: “Đừng nên xem mấy thứ trên mạng, mọi chuyện rồi sẽ qua...”
Bài viết này rõ ràng là do chính anh sai người đăng lên, sao anh lại có thể vờ như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến mình, thản nhiên an ủi cô như vậy?
Đúng vậy, anh nói không sai, mọi chuyện rồi sẽ qua. Rồi cùng sẽ đến lúc độ nóng của chuyện này giảm xuống, những lời mắng chửi trên mạng cũng theo thời gian mà biến mất, nhưng khi đó, cô và anh sẽ như thế nào? Bọn họ còn có thể vui vẻ ở bên cạnh nhau không?
Quý Ức rất muốn hỏi Hạ Quý Thần rằng tại sao anh phải làm như vậy? Không phải anh từng nói rằng không có YC thì cô vẫn còn có anh sao? Không phải anh từng nói Không chạy đến vì danh tiếng lúc vinh quang, không bỏ đi khi ở dưới tận cùng vực thẳm sao? Không phải anh từng nói nếu như cô bằng lòng tin anh, thì hãy đến YC...
Nhưng đến khi Quý Ức quay sang nhìn Hạ Quý Thần, thì cô lại không cách nào mở miệng hỏi được.
Cô sợ... So với một ít chuyện mà cô lén lúc nghe được và những thứ cô tận mắt nhìn thấy, thì cô càng sợ anh nói với cô đáp án mà cô không dám đối diện hơn.
Cô không phải là một người yếu đuối, nhưng trong chuyện này, đối mặt với Hạ Quý Thần, không hiểu sao cô lại thiếu quyết đoán và cũng không đủ tự tin.
Quản lý khách sạn nhanh chóng mang theo thức ăn đã được đóng hộp ra.
Trần Bạch xuống xe nhận lấy.