Ngay khi cô còn đang tự hỏi cơn ác mộng này đến khi nào sẽ chấm dứt, thì ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một giọng nói nghiêm nghị: “Dừng tay!”
Cùng với tiếng nói kia, trong hành lang liên tiếp vang lên tiếng bước chân mạnh mẽ, có lực.
Quý Ức bị mẹ ôm chặt, đầu cô úp vào ngực mẹ, cho nên cô không thể nhìn được cục diện xung quanh, chỉ có thể dựa vào thính giác mà phán đoán. Tiếng bước chân mạnh mẽ kia đang nhanh chóng chạy về phía hai mẹ con cô.
“Dừng tay!”
“Tất cả dừng tay cho tôi!”
Vẫn là giọng nói nghiêm nghị kia, nhưng lần này, sau khi người đó vừa nói xong, thì Quý Ức bỗng nghe thấy tiếng thét chói tai của vài nữ sinh vang lên. Sau đó, cô cảm giác rất rõ là sức ép đang dồn lên người cô và mẹ đã giảm hẳn.
Có người đến cứu mình và mẹ sao?
Vừa nghĩ đến đây, Quý Ức lập tức nhớ đến vết thương trên người mẹ, một lần nữa, cô lại cô gắng vùng vẫy, muốn thoát khỏi cái ôm của mẹ.
Có lẽ là bà Quý cũng cảm giác được đã có người khống chế cục diện, nên vòng tay của bà cũng thoáng buông lỏng ra. Quý Ức dễ dàng giãy ra khỏi cái ôm của mẹ.
Đập vào mắt cô trước tiên chính là một hàng cảnh sát đang vây nhóm nam nữ tự xưng là Khiếm phấn kia sang một bên. Nhóm nam nữ kia bị ép lần lượt giơ hai tay ra sau ót, ngồi xổm xuống đất. Nhóm phóng viên vốn đang chụp ảnh và truyền hình trực tiếp cũng thu dụng cụ lại, đứng nghiêm chỉnh sang một bên.
Tiếp theo, Quý Ức thấy xung quanh người mình và mẹ là một đống lộn xộn.
Có điện thoại, có lưỡi dao, có vỏ chai coca, có vỏ trứng gà, còn có sách giáo khoa trung học… Vừa nãy, tất cả những thứ này đều đập lên người mẹ sao?
Tay Quý Ức khẽ run lên, ngay sau đó, cô quay sang nhìn mẹ.
Vừa làm spa xong, vẻ ngoài của bà Quý vốn dĩ rất lịch sự, nhưng lúc này, trông bà vô cùng thê thảm.
Mái tóc được búi gọn gàng của bà dính đầy trứng gà và coca, còn có vết máu chảy từ thái dương xuống.
Quý Ức há miệng, môi cô run run, mãi một lúc sau, cô mới kêu lên: “Mẹ…”
Nghe tiếng gọi, bà Quý ngẩng dầu, nhìn Quý Ức một lượt từ trên xuống dưới, sau khi chắc chắn cô không bị gì cả, bà mới cười nói: “Mẹ không sao đâu.”
Chỉ bốn chữ đơn giản nhưng lại khiến cho Quý Ức rơi nước mắt.
“Tiểu Ức, sao lại khóc, mẹ không sao đâu…” - Bà Quý đưa tay xoa má Quý Ức, giúp cô lau đi nước mắt trên mặt.
Quý Ức nắm lấy tay mẹ, nước mắt cô càng trào ra dữ dội. Cô mấp máy môi, vừa định nói câu “Thực xin lỗi”, thì đột nhiên, giọng nói nghiêm nghị lúc nãy lại vang lên: “Hạ tiên sinh.”
Hạ tiên sinh… Cả người Quý Ức run lên, cô ngẩn người nhìn mẹ mình hồi lâu, sau đó mới từ từ quay đầu lại, nhìn về phía cửa.
Hạ Quý Thần mặc một cái áo khoác dài màu đen, nhanh chân bước vào sảnh.
Phía sau anh, Trần Bạch cũng vội vã bước theo.
Anh không nói lời nào, chỉ hơi gật đầu tỏ vẻ đáp lại vị cảnh sát vừa mới nói chuyện với mình. Sau đó, anh quay sang nhìn Quý Ức và bà Quý.
Đối diện cặp mắt ướt sũng của Quý Ức, bước chân của Hạ Quý Thần bất chợt khựng lại. Anh đứng sững tại chỗ.
Trần Bạch cũng ngừng chân, thấy Hạ Quý Thần và Quý Ức cứ đứng ngẩn người nhìn nhau như vậy, đợi mãi không thấy hai người có bất kỳ phản ứng nào, cậu mới bước đến bên cạnh Hạ Quý Thần, nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Hạ tổng.”