Quý Ức và bà Quý đồng thời liếc nhìn vào phòng một cái, hai nữ chuyên viên trong phòng vừa dọn dẹp vừa trò chuyện cùng nhau.
“Lớn lên xinh đẹp thì làm được gì, không có nhân phẩm, ăn cắp bản quyền biểu diễn của Thiên Ca, thật đúng là không biết xấu hổ.”
“Đâu chỉ có vậy thôi đâu, vừa nãy là bạn của tôi làm spa cho Thiên Ca và bạn cô ấy đấy. Bọn họ có nhắc đến Quý Ức, nghe nói cô ta sống rất phóng khoáng, còn từng bị sảy thai. Cô ta là một người rất mưu mô, hoàn toàn không vô hại giống như vẻ bề ngoài đâu...”
Bà Quý bỗng dưng ngừng bước, vẻ mặt vô cùng giận dữ, bà xoay người định bước vào căn phòng kia.
Nhưng bà còn chưa kịp cất bước thì Quý Ức đã nắm lấy tay bà, vừa kéo bà đi nhanh về phía trước vừa nhẹ giọng nói: “Không cần phải tranh cãi với bọn họ làm gì, nói không chừng đây là mưu kế của Thiên Ca. Chúng ta mà nổi giận xông vào tìm hai nữ chuyên viên kia, một khi xảy ra xung đột, chắc chắn sẽ bị đưa lên mạng, lúc đó lại có thêm một vụ scandal nữa.”
“Nhưng mà con thử nghe xem, bọn họ vừa nói cái gì...”
“Không phải mẹ vừa nói, bọn họ nói gì là chuyện của bọn họ, chúng ta sống sao là chuyện của chúng ta à?” Quý Ức vừa nói xong thì cô và bà Quý cũng vừa đi đến trước quầy lễ tân.
Quý Ức nhận lấy hóa đơn mà nhân viên lễ tân đưa cho mình, nhìn thoáng qua, sau khi xác định không sai, cô mới đưa thẻ ra.
Lúc quét thẻ, hai nữ chuyên viên đã bàn luận về Quý Ức cũng đúng lúc bước ra khỏi căn phòng kia. Bọn họ vừa đi vừa tươi cười trò chuyện.
Quý Ức quay đầu, liếc nhìn bọn họ, vừa hay cô nhìn thấy bảng tên trước ngực hai nữ chuyên viên kia.
“Tiểu thư, làm phiền cô ký tên.” Nhân viên lễ tân đưa hóa đơn đến trước mặt Quý Ức.
Quý Ức cầm bút, vừa định ký tên, bỗng nhiên, như sực nhớ ra cái gì đó, cô ngẩng đầu hỏi: “Nếu tôi nhớ không lầm, nếu như chuyên viên trong thẩm mỹ viện của các cô bị khiếu nại, thì sẽ bị trừ tiền lương, đúng không nhỉ?”
“Đúng vậy, tiểu thư.” Nhân viên lễ tân không ngờ Quý Ức lại đột nhiên hỏi vấn đề này, cô ta thoáng ngẩn người, sau đó mới mỉm cười đáp lại.
Quý Ức vừa ký tên vừa nhìn về phía hai nữ chuyên viên kia, đọc bảng tên trước ngực của họ lên. Lúc trả hóa đơn lại cho nhân viên lễ tân, cô nhẹ giọng nói: “Hai nữa chuyên viên kia có chút không tôn trọng khách hàng, cô nhớ khiếu nại giúp tôi.”
Nói xong, Quý Ức mang túi xách, kéo tay mẹ cô, đi về phía cửa.
Đi chưa được hai bước, Quý Ức đã quay đầu, mỉm cười nói thêm: “Đúng rồi, lần sau tôi đến, tôi muốn nhận được phản hồi về khiếu nại của tôi!”
Kế đó, Quý Ức thản nhiên liếc nhìn về phía hai nữ chuyên viên vừa bị cô khiếu nại, mỉm cười ngọt ngào với bọn họ, rồi mới thu hồi ánh mắt, bước ra khỏi thẩm mỹ viện.
Thẩm mỹ viện ở lầu ba của tòa nhà.
Quý Ức và mẹ đi thang máy xuống lầu một, lúc cửa mở, hai người vừa bước ra, còn chưa đi đến cửa chính của tòa nhà thì một loạt tiếng bước chân đan xen nhau vang lên.
Quý Ức chưa kịp nhận ra tiếng bước chân mà cô vừa nghe thấy có ý nghĩa gì, thì trước mặt cô và mẹ đã đứng đầy người.
Trong tay những người này đều cầm máy ảnh và microphone. Cùng với ánh đèn flash liên tục sáng lên, có hơn mười cái microphone tranh nhau đưa đến trước mặt Quý Ức.
“Quý tiểu thư, xin hỏi đối với chuyện cô ăn cắp bản quyền biểu diễn của Thiên Ca trên mạng, cô có cách nhìn như thế nào?”
“Quý Ức tiểu thư, xin hỏi đối với chuyện lần này, cô sẽ xin lỗi Thiên Ca tiểu thư sao?”
“Quý tiểu thư, cô muốn tự lăng xê mình nên đã cố ý buộc Thiên Ca tiểu thư vào chuyện lần này sao?”