Nói xong, Quý Ức cũng không dừng lại thêm chút nào nữa, lập tức ngẩng cao đầu bước đi.
Có lẽ là lúc nói chuyện với Thiên Ca, nhìn thấy cô ta không vui, những cảm xúc khó chịu trong lòng Quý Ức cũng được giải tỏa hết, cho nên trên đường đi đến sảnh trước của thẩm mỹ viện, trên môi cô liên tục nở nụ cười.
Nhân viên lễ tân thấy Quý Ức đi tới, cô ấy lập tức dẫn cô đi đến gian phòng của mẹ cô.
Bà Quý đang ngồi trên một cái sofa theo phong cách Châu Âu, nhỏ giọng trao đổi cùng một nữ chuyên viên khá lớn tuổi về các dịch vụ cần làm.
Nhân viên lễ tân mời Quý Ức ngồi, rồi mới cầm bộ đàm đọc một số hiệu, một lát sau, cửa phòng được mở ra, một nữ chuyên viên trẻ tuổi bưng một ly trà hoa hồng bước vào.
Sau khi nhân viên lễ tân đi khỏi, nữ chuyên viên trẻ tuổi mới đưa cho Quý Ức danh sách các dịch vụ. Sau đó cô ấy ngồi xổm xuống, nhấc chân Quý Ức đặt vào một cái thau nước ấm.
Có lẽ là vừa nãy, bởi vì đứng về phía Hạ Quý Thần mà đay nghiến Thiên Ca một trận, cho nên Quý Ức bỗng nhiên rất muốn kể lại chuyện vừa xảy ra cho Hạ Quý Thần nghe.
Cô lướt nhìn sơ qua danh sách các dịch vụ, lựa chọn một vài thứ mình muốn làm, sau đó cô mới đưa tay vào túi quần sờ tìm điện thoại.
Nhưng mò mẫm hồi lâu, Quý Ức vẫn không thấy điện thoại. Lúc này cô mới nhớ ra là khi mẹ kéo cô ra ngoài, vì không muốn để cô xem những bình luận trên mạng, nên mẹ đã cố ý bắt cô bỏ điện thoại ở nhà.
Khi chưa có ý định tán gẫu cùng Hạ Quý Thần, Quý Ức cũng không cảm giác nhớ anh bao nhiêu.
Nhưng đến lúc muốn trò chuyện cùng anh, rồi lại không có cách nào liên lạc được với anh, thì cô mới phát hiện bản thân rất muốn gặp Hạ Quý Thần.
Hôm qua anh ấy đã ngủ lúc nào? Bây giờ đã thức chưa?
Càng nghĩ thì mong muốn gặp Hạ Quý Thần càng trào lên mãnh liệt trong lòng cô. Khi nữ chuyên viên vừa cầm khăn lau chân cho cô xong, Quý Ức vì xúc động mà bất chợt đứng phắt dậy.
“Tiểu Ức, con làm gì vậy?” Mẹ cô ngồi bên cạnh, bởi vì hành động của cô mà hoảng sợ.
Nghe giọng của mẹ, Quý Ức quay đầu nhìn bà một cái, sau đó nói ra ý định của mình: “Mẹ, mẹ cứ ở đây làm spa chờ con, con đi tìm Hạ Quý Thần.”
“Con tìm Hạ Quý Thần làm gì?”
“Lát nữa về con sẽ nói với mẹ...” - Quý Ức trả lời câu hỏi của mẹ, rồi quay sang nói với nữ chuyên viên vừa mới rửa chân cho cô một câu “Thực xin lỗi”, sau đó mang giày vào, vội vã rời khỏi thẩm mỹ viện.
Bắt một chiếc xe taxi, Quý Ức đi thẳng đến trước căn hộ của Hạ Quý Thần.
Cô vừa ấn chuông thì đã có người đi ra mở cửa, không phải Hạ Quý Thần mà là thím Trương: “Quý tiểu thư, sao cô lại tới đây?”
Quý Ức hỏi: “Hạ Quý Thần đâu?”
“Một tiếng trước, Hạ tiên sinh đã đến công ty cùng với trợ lý Trần rồi.” - Thím Trương nói xong thì lập tức mời với Quý Ức: “Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Hạ tiên sinh, nói với cậu ấy là có cô đang chờ.”
“Không cần phiền như vậy đâu, để tôi đến công ty tìm anh ấy.”
“Quý tiểu thư, cô chờ một chút.”
Quý Ức đáp lại thím Trương bằng một nụ cười nhẹ, rồi đi thẳng đến trước thang máy, ấn nút.
Ngày mồng ba, trong công ty vẫn không có nhân viên bảo vệ như mấy hôm trước.
Quý Ức thanh toán tiền xe, sau đó đi qua đại sảnh trống rỗng ở tầng trệt, bước vào thang máy.
Đến tầng cao nhất, Quý Ức đi qua phòng thư ký, bước thẳng đến trước cửa vòng làm việc của Hạ Quý Thần.
Cửa không có đóng, chỉ hơi khép hờ.