Những chuyện tương tự không chỉ xảy ra một lần, nhưng sau này, chuyện khắc sâu nhất trong trí nhớ của Trần Bạch lại là một phiên bản nâng cấp của “ép buộc mặc áo đôi.”
Hôm đó cũng giống như mọi ngày, lúc sáng trời đã đổ một trận mưa rào, còn có sấm chớp, thời tiết đã bớt đi cái oi bức của ngày hè.
Sau 12 giờ, Hạ Quý Thần ngồi trong phòng làm việc, lúc anh đang bàn luận với Trần Bạch về lịch trình cho chuyến công tác sắp tới, thì nhận được tin nhắn của Quý Ức.
Tin nhắn này cũng không phải là do Quý Ức chủ động nhắn cho anh, mà là lúc trưa, trong giờ cơm, anh đã chủ động nhắn cho cô trước. Nội dung tin nhắn của cô là để trả lời cho câu hỏi “Đang làm gì đấy?” của anh “Đang chán, Tiểu Họa có việc, không thể chơi game với em. Em đang xem tạp chí Gucci vừa được gửi đến nhà.”
Hạ Quý Thần vừa trả lời Trần Bạch, vừa gõ lên màn hình vài chữ “Gửi qua cho anh xem.”
Một lát sau, trên màn hình của Hạ Quý Thần hiện lên hơn mười tấm ảnh, Hạ Quý Thần thoải mái mở ra xem, sau đó chọn mấy cái, gửi lại cho Quý Ức “Mấy cái mẫu mới này cũng không tệ lắm.”
“Vừa hay, anh cũng có ánh mắt thẩm mỹ giống em nha, nhưng mà em không thích cái này, em thích cái này hơn.” - Phía dưới tin nhắn của Quý Ức còn đính kèm hai tấm ảnh.
Bốn giờ chiều, Hạ Quý Thần còn có một cuộc họp với các quan chức cấp cao, vốn dự định sẽ xuất phát lúc ba giờ rưỡi. Nhưng còn chưa đến hai giờ, anh đã bàn bạc xong với Trần Bạch về lịch trình công tác, cho nên cả hai quyết định xuất phát sớm.
Trên đường đi, lúc đi ngang qua cửa hàng, Hạ Quý Thần bảo Trần Bạch rẽ vào.
Lúc này, Trần Bạch mới hiểu ý của Hạ Quý Thần, anh ấy muốn tự mình đến mua cho Quý tiểu thư những thứ mà cô ấy đã nhắc đến trong cuộc trò chuyện giữa hai người họ.
Nhưng sự thật chứng minh là Trần Bạch suy nghĩ quá nhiều. Sau khi bước vào cửa hàng Gucci, Hạ Quý Thần đi đến sảnh chờ, ngồi xuống, rồi gửi ảnh chụp cho Trần Bạch, bảo anh đi chọn.
Trần Bạch vừa kêu than rằng Hạ tổng đã đến tận nơi mà mình còn không thoát khỏi mệnh osin, rồi chọn đủ tất cả các quần áo có trong ảnh mà Hạ Quý Thần đã gửi đến.
Lúc tính tiền, Trần Bạch vừa chuẩn bị ký hóa đơn, thì Hạ Quý Thần vẫn luôn ngồi nhàn nhã uống cà phê ở sảnh chờ bỗng dưng bước nhanh đến. Trần Bạch cho rằng anh ấy muốn đến kiểm tra kết quả mua sắm của mình, vừa định báo cáo, thì Hạ Quý Thần đã giơ tay lên, chỉ chỉ về phía anh, nói với nhân viên bán hàng vẫn luôn theo bên cạnh anh ấy: “Tính tiền cho cậu ta.”
Lúc này, Trần Bạch mới kịp phản ứng. Hóa ra, vừa nãy, sau khi Hạ Quý Thần bảo anh đi chọn đồ cho Quý Ức, anh ấy cũng không ngồi ở sảnh chờ, mà đi qua khu đồ nam lựa đồ.
Thanh toán xong, trong lúc kiểm hàng, Trần Bạch mới nhìn thấy mấy bộ quần áo mà Hạ Quý Thần chọn, chúng có màu sắc rất quen thuộc, rất giống với quần áo của Quý tiểu thư mà anh đã mua.Thậm chí trong đó còn có hai bộ có phong cách thiết kế giống nhau như đúc. Quan trọng hơn là, ví đựng tiền mà anh mua giúp Quý tiểu thư, Hạ Quý Thần cũng mua cho mình một cái.
Cho nên, Hạ tổng vốn dĩ không phải muốn tự mình đến đây chọn quần áo cho Quý tiểu thư, mà anh ấy muốn đến chọn đồ đôi với Quý tiểu thư.
Đương nhiên, nội dung nói chuyện phiếm giữa Quý Ức và Hạ Quý Thần không chỉ xoay quanh chuyện cô nói thích vài thứ, sau đó, anh sẽ phái người mang đến cho cô. Có đôi khi, cả hai cũng rất nghiêm túc nói về chuyện công việc. Nhưng cũng có những lúc, Quý Ức ở nhà, rảnh rỗi đến mức phát chán, cô sẽ nhắn tin trêu chọc Hạ Quý Thần, có vài câu nghịch ngợm khiến cho anh dở khóc dở cười.