Quý Ức không im lặng như trước, mà khẽ đáp lại: “Gì cũng được”
Đồ ăn từ lúc trưa đã sớm nguội lạnh, mang đi hâm nóng bằng lò vi-ba cũng không được vệ sinh, hiển nhiên là không ăn được nữa.
Đầu bếp trong căn tin đã tan ca từ lúc sáu giờ rồi. Bây giờ đã gần tám giờ, hầu hết các nhà hàng cũng còn mở cửa…
Nghĩ vậy, Hạ Quý Thần liền nói: “Đi ra ngoài ăn?”
Quý Ức cúi đầu nhìn thoáng qua cổ chân đang bó bột của mình, đi ra ngoài ăn quả thực có hơi cực, cô do dự một chút, rồi mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Có thể gọi giao hàng không?”
Hạ Quý Thần gần như không chút chần chờ, đã lên tiếng: “Được.”
Anh lấy điện thoại ra, ấn mở phần mềm giao hàng, sau đó ngồi xổm xuống cho ngang với độ cao xe lăn của Quý Ức, đưa màn hình điện thoại đến trước mặt cô: “Muốn ăn gì?”
Quý Ức nhìn thoáng qua, chọn một nhà hàng Quảng Đông tương đối thanh đạm.
Hạ Quý Thần ấn vào đó, vừa xem menu vừa hỏi ý kiến Quý Ức.
Chọn món ăn xong, Hạ Quý Thần cất điện thoại, sực nhớ từ trưa đến giờ Quý Ức còn chưa uống một ngụm nước nào, anh liền mở miệng hỏi: “Tôi đi lấy cho em ly nước?”
Quý Ức khẽ “Ừm” một tiếng.
Bốn mươi phút sau, nhân viên giao hàng mới có thể đến được. Hạ Quý Thần bay suốt đêm từ Mỹ trở về, cho đến bây giờ vẫn chưa tắm rửa. Anh vốn ưa thích sạch sẽ, cho nên cảm giác không thoải mái, đợi Quý Ức uống nước xong, thấy tâm trạng của cô có chuyển biến tốt đẹp, anh đưa tay nhận lại ly nước, thấp giọng nói: “Em chơi điện thoại hay là xem tivi một chút đi, tôi đi tắm.”
Quý Ức khẽ gật đầu, không nói chuyện.
Hạ Quý Thần tắm rửa xong, lúc đi ra, thì điện thoại của anh cũng vừa vang lên, là nhân viên giao hàng gọi đến.
Anh ra hiệu bảo Quý Ức chờ trong phòng làm việc một lát, sau đó, cầm lấy ví tiền đặt trên bàn, ra khỏi văn phòng.
Hạ Quý Thần nhanh chóng xách theo thức ăn vòng trở lại.
Anh gom văn bản, tài liệu trên bàn trà, xếp gọn lại, đặt lên ghế sofa bên cạnh, sau đó dọn từng món ăn lên bàn, rồi mới cất bước đi đến trước mặt Quý Ức, đẩy cô đến cạnh bàn trà.
Ăn cơm xong đã là mười giờ đêm.
Toàn bộ tòa nhà, ngoại trừ một vài vị trí công tác còn có người tăng ca, thì trên cơ bản đều đã về hết.
Hạ Quý Thần đợi Quý Ức buông đũa, mới đưa cho cô một ly nước, rồi mở miệng nói: “Em nghỉ người một chút đi, tôi dọn dẹp mấy thứ này xong, sẽ đưa em về nhà.”
Quý Ức bưng ly nước, nhẹ giọng đáp: “Được.”
Hạ Quý Thần đứng dậy, dọn dẹp mấy cái hộp thức ăn, bỏ lại vào trong túi, sau đó rút mấy tờ khăn giấy, lau sạch sẽ mặt bàn, rồi mới đứng thẳng dậy, xách theo mấy cái túi rời khỏi văn phòng.
Vừa ăn cơm xong, Quý Ức cảm giác bụng có hơi no, uống được khoảng nửa ly nước thì đã không uống nổi nữa.
Cô đặt ly nước lên bàn trà, theo thói quen sờ tìm điện thoại mà mình tiện tay ném lên sofa trước khi ăn cơm.
Nhất thời không chú ý, sau khi lấy được điện thoại, lúc thu tay về, cô không cẩn thận đụng phải một phần tài liệu mà khi nãy Hạ Quý Thần đặt trên sofa, làm nó rơi xuống đất.
Phần tài liệu kia vừa rơi xuống bên chân cô, Quý Ức gần như không hề nghĩ ngợi đã khom người, duỗi tay nhặt nó lên.
Lúc đem phần tài liệu kia đặt lại lên ghế sofa, cô vô tình nhìn lướt qua dòng chữ trên đó, sau đó, cả người cô đơ ra cứ như bị điểm huyệt, bỗng dưng bất động.
Ngay sau đó, cô giơ phần tài liệu kia lên trước mắt…