Hạ Quý Thần nói xong, anh xoay người nhìn về phía Quý Ức đang ngồi bên cạnh.
Từ lúc anh vào phòng họp tới giờ, cô vẫn cứ giữ nguyên tư thế cúi đầu, nhìn chằm chằm vào hai tay đặt trên đầu gối, giống như là một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó.
Nhìn cô như vậy, làm cho lòng Hạ Quý Thần cảm thấy khó thở, xen lẫn cảm giác đau đớn.
Biến cố xảy ra ba năm trước đã khiến anh nếm trải nỗi thống khổ như sống không bằng chết. Anh thật sự rất sợ lại giẫm lên vết xe đổ ấy, cho nên anh cố hết sức gầy dựng YC, sau đó tuyển cô vào làm. Mục đích chính là muốn đặt cô trong thế giới mà anh có thể kiểm soát, bảo vệ cô thật tốt.
Nhưng ngay dưới mắt anh, cô lại phải chịu uất ức như thế.
Hạ Quý Thần càng nghĩ càng đau lòng, anh chăm chú nhìn cô một chút, rồi mới từ từ bình tĩnh lại rồi khom người xuống gần cô, sau đó nhỏ giọng nói: “Trước mắt tôi có một cuộc họp, em đi đến phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi trước, được không?”
Quý Ức ngẩng đầu, liếc nhìn Hạ Quý Thần, cô không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này Hạ Quý Thần mới đứng dậy, đưa ánh mắt về phía Trang Nghi đang ngồi cạnh Quý Ức: “Cô đi cùng cô ấy.”
“Vâng! Hạ tổng.” - Trang Nghi đứng dậy giúp Quý Ức đẩy xe lăn, nhìn Hạ Quý Thần rồi nói: “Hạ tổng! Chúng tôi xin phép đi trước.”
Hạ Quý Thần không nói thêm gì chỉ gật đầu rồi nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Trang Nghi vừa chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên Hạ Quý Thần dường như nghĩ tới chuyện gì đó, anh đột ngột lên tiếng: “Đúng rồi!”
Trang Nghi dừng bước, quay lại nhìn Hạ Quý Thần.
Nhưng Hạ Quý Thần lại mở miệng nói với Quý Ức: “Trong văn phòng có phòng nghỉ, nếu mệt thì vào đó nghỉ một lát.”
Quý Ức chỉ khẽ gật đầu, vẫn như trước, không hề lên tiếng.
Hạ Quý Thần không nói gì thêm, lúc này Trang Nghi mới đẩy xe lăn của Quý Ức rời đi.
Đợi đến lúc Trang Nghi và Quý Ức rời khỏi phòng họp, Hạ Quý Thần mới quay lại nhìn các lãnh đạo đang chờ trong phòng họp rồi nhanh chân bước vào chỗ của mình. Vừa định kéo ghế ngồi xuống, đột nhiên dường như nghĩ tới chuyện gì đó, anh quay đầu về phía Trần Bạch: “Gọi cho bác sĩ Hạ, bảo anh ta đến phòng làm việc của tôi.”
Tuy vết thương ở chân của cô đã được xử lý trong bệnh viện, nhưng anh vẫn có chút không yên lòng.
“Tôi biết rồi! Giờ tôi lập tức gọi cho bác sĩ Hạ.” - Trần Bạch vừa đáp lời vừa móc điện thoại ra.
----
Sau khi Quý Ức được Trang Nghi đưa vào văn phòng, ánh mắt cô cứ nhìn chằm chằm vào ánh mặt trời sáng rực ngoài cửa sổ, không hề mở miệng nói chuyện.
Trang Nghi hiểu rõ trong lòng Quý Ức đang khổ sở, cô muốn an ủi cô ấy vài câu, nhưng lại sợ lúc này cô ấy muốn yên tĩnh một mình, nên cô cũng yên lặng ở bên cạnh.
Nửa tiếng sau, bác sĩ Hạ tới văn phòng của Hạ Quý Thần.
Hạ Quý Thần đang họp, nên không có tới được, toàn bộ quá trình bác sĩ Hạ kiểm tra vết thương cho Quý Ức đều chỉ có Trần Bạch ở đó.
Sau khi xác định vết thương không có vấn đề, Trần Bạch mới tiễn bác sĩ Hạ ra về.
Một lần nữa trong văn phòng chỉ còn lại hai người Quý Ức và Trang Nghi.
Giống như trước khi bác sĩ Hạ đến, Quý Ức vẫn tiếp tục im lặng.
Mãi cho đến giữa trưa, cuộc họp của Hạ Quý Thần vẫn chưa kết thúc.
Trần Bạch lại đến văn phòng một lần nữa, đem lời nhắn của Hạ Quý Thần chuyển lại cho Trang Nghi, bảo cô đưa Quý Ức xuống căn tin dùng cơm.
Trang Nghi và Quý Ức tới sớm, nên trong căn tin cũng không có nhiều người.
Quý Ức di chuyển rất bất tiện, nên Trang Nghi tìm một vị trí tốt để cho Quý Ức ngồi, rồi mới đi lấy thức ăn.
Đến giờ cơm, từng người từng người lần lượt bước vào căn tin.