Nếu như là lúc trước, có lẽ cô sẽ thật sự vui vẻ mà không kiêng nể gì cả. Nhưng bây giờ, Hạ Dư Quang càng đối tốt với cô, thì càng giống như đang tra tấn cô.
Đã ba tháng qua, cô và Hạ Dư Quang không gặp nhau. Hôm nay gặp mặt, anh lại chuẩn bị cho cô một cảnh tượng đẹp mắt như vậy, nhưng cô thì sao?
Cô lại để xảy ra quan hệ với em trai anh trong khi giữa cô và anh còn có một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa, cô lại còn... rung động trước em trai anh...
Quý Ức nhìn về phía chân trời, mỗi một chiếc đèn sáng lấp lánh cứ như là một ngôi sao trời, lòng cô như thắt lại, phút chốc đau đớn ập đến.
Cô không nói gì, anh cũng không gõ chữ, cánh rừng giữa sườn núi bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Một cơn gió đêm thổi tới, cuốn lấy mái tóc dài của cô, khẽ cọ lên má anh. Mang theo cảm giác nhồt nhột và hương thơm say lòng người.
Đầu ngón tay đang cầm di động của Hạ Quý Thần nhịn không được xiết lại một cái. Sau đó, anh nghiêng đầu nhìn sang Quý Ức.
Cô đang ngửa đầu nhìn bầu trời đêm với vô số chiếc đèn bồng bềnh bay theo gió, không biết trong cái đầu bé nhỏ kia đang nghĩ gì.
Nhờ ánh sáng yếu ớt bên cạnh mà anh có thể thấy được cả một bầu trời đêm rực rỡ trong mắt cô. Lòng anh khẽ run lên.
Chỉ cần anh nguyện ý, nguyện ý nói với cô những tình cảm từ sâu trong lòng mình bằng thân phận của Hạ Dư Quang. Thành toàn cho tình yêu của cô, thì có lẽ anh có thể ở bên cô cả đời...
Cả đời... Ba chữ này thật mê người...
Yết hầu của Hạ Quý Thần lên xuống vài lần, anh nhìn chằm chằm vào Quý Ức một lúc. Sau đó lại chuyển ánh mắt về phía những chiếc đèn đang bay ở phía xa, đúng là dù đã trải qua một lần nhưng vẫn không tránh khỏi bị hấp dẫn. Anh cầm lấy điện thoại, gõ hai chữ, gửi cho Quý Ức: “Mãn Mãn...”
Cảm giác được điện thoại trong lòng bàn tay rung động, Quý Ức hoàn hồn. Cô bỏ qua khúc mắc trong lòng về chuyện của Hạ Quý Thần và Hạ Dư Quang, đưa mắt xuống, nhìn thoáng qua màn hình.
Chỉ có tên của cô... “Anh Dư Quang” gọi tên cô làm gì?
Quý Ức nghi hoặc quay đầu sang bên cạnh, lập tức nhìn thấy “Hạ Dư Quang” đang chăm chú nhìn màn hình, dường như là đang nghĩ nên nói với cô những gì.
Nhiều khi, giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chuẩn.
“Hạ Dư Quang” còn chưa nâng đầu ngón tay gõ chữ, Quý Ức đã lờ mờ đoán được anh muốn nói gì với cô.
Đầu ngón tay cô vô thức nắm chặt điện thoại.
Khoảng năm giây sau, cô thấy ngón tay của “Hạ Dư Quang” chuyển động trên chín con số. Cô nhìn thấy rõ số đầu tiên anh nhập là số 9, kế đó là 6, tiếp đến lại là 9, rồi đến số 4, tay anh dừng lại ngay số 4 khoảng một giây. Sau đó dường như muốn ấn xuống lần nữa, tim Quý Ức đập mạnh một cái, cô có thể xác định trực giác của mình lúc nãy... không hề sai.
Ngay khi đầu ngón tay của “Hạ Dư Quang” muốn nhấn lên số 4 một lần nữa, Quý Ức bất chợt kêu lên: “Anh Dư Quang!”
Giọng của cô hơi cao, lại đột ngột vang lên giữa sườn núi yên tĩnh nên vô cùng chói tai.
“Hạ Dư Quang” đang chăm chú gõ chữ dường như bị dọa, đầu ngón tay anh thoáng run lên, động tác gõ chữ cũng khựng lại, anh quay đầu nhìn sang Quý Ức.
Anh không thể nói chuyện, nhưng sâu trong mắt anh lại biểu hiện rất rõ ý dò hỏi.
Đầu ngón tay đang cầm di động của Quý Ức càng xiết chặt hơn, sau đó cô mở miệng nói: “Anh Dư Quang, tối nay em gặp anh, không chỉ đơn giản là gặp mặt như mọi khi.”
Quý Ức ngừng một giây, rồi nói tiếp: “Tối nay em gặp anh, là có chuyện muốn nói với anh.”
Ánh mắt của cô rất chân thành và nghiêm túc, khiến cho Hạ Quý Thần thật sự tin cô có chuyện quan trọng cần nói.