Quý Ức nói một tiếng “Cám ơn”, rồi bước ra khỏi xe.
Đợi đến khi cô đứng vững, tài xế mới chỉ về phía một cái ghế dài ở cách đó không xa: “Quý tiểu thư, Hạ tiên sinh nói cô ngồi ở đó, đợi anh ấy một lát.”
Hơn nửa đêm, Hạ Dư Quang hẹn cô đến giữa sườn núi hoang vắng để làm gì?
Quý Ức cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cô vẫn mỉm cười đáp lại tài xế nọ: “Đã làm phiền anh, tôi biết rồi!”
Tài xế: “Vậy thì... Quý tiểu thư, cô ngồi đi, tôi đi xuống trước đợi cô.”
“Được!” - Quý Ức gật đầu.
Tài xế cúi đầu chào Quý Ức một cái, khách sáo nói “Hẹn gặp lại”, sau đó bước lên xe.
Lúc xe khởi động, ánh đèn chiếu sáng cả một vùng giữa sườn núi.
Núi rừng mùa Hạ rất đẹp, cây cỏ um tùm, có rất nhiều hoa dại nở rộ.
Xe chạy lên phía trước một đoạn rồi quay đầu, dựa theo lối đi lúc trước mà xuống núi.
Sườn núi lập tức rơi vào màn đêm đen kịt. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, dù cho âm thanh có nhỏ cỡ nào cũng có thể nghe rất rõ ràng. Nên mặc dù xe đã đi được một đoạn khá xa nhưng Quý Ức vẫn lờ mờ nghe được tiếng động cơ xe.
Quý Ức đứng yên tại chỗ trong chốc lát, sau đó mới lấy điện thoại di động ra, mượn ánh sáng từ màn hình điện thoại, đi đến ghế dựa ngồi xuống.
Khoảng hai phút sau, cô đã hoàn toàn không nghe thấy tiếng động cơ xe nữa, bầu không khí giữa sườn núi thoáng chốc yên tĩnh trở lại.
Gió đêm từ từ thổi tới, khiến cho cây cối lay động, phát ra âm thanh “xì xào”, hương hoa ngào ngạt bay vào mũi Quý Ức.
Giữa sườn núi chỉ có một mình Quý Ức, xung quanh toàn một màu đen kịt. Ngoại trừ tiếng côn trùng kêu đứt quãng, thì không còn bất kỳ tiếng động nào khác. Quý Ức cảm thấy có hơi sợ, thấy “Hạ Dư Quang” vẫn chưa xuất hiện, cô cầm chặt điện thoại trong tay, giơ lên trước mắt, vừa định gửi anh cho một cái tin nhắn, hỏi anh đâu rồi thì bất chợt, cách đó không xa, một tia sáng rọi vào mắt cô.
Đầu ngón tay Quý Ức khựng lại, cô vô thức ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy từng đốm lửa đỏ mờ mờ ảo ảo đang từ từ bay lên trời.
Cô còn chưa rõ mấy đốm lửa kia rốt cuộc là gì, thì đã thấy phía dưới có thêm vài đốm lửa nối đuôi nhau bay lên, xuất hiện trong tầm mắt cô.
Những đốm lửa kia tỏa ra ánh sáng vàng óng xem lẫn một chút sắc cam, trong đêm đen càng thêm rực rỡ.
Quý Ức chăm chú nhìn hồi lâu, mới thầm mắng mình ngốc, chẳng phải đó là đèn Khổng Minh sao?
Chiếc đèn đầu tiên mà Quý Ức nhìn thấy bay mỗi lúc một cao, nối đuôi nó là hằng hà sa số những chiếc đèn tương tự từ dưới núi bay lên, bay về phía chân trời.
Một lát sau, cô tận mắt trông thấy đèn Khổng Minh phủ kín bầu trời đêm.
Cảnh tượng mênh mông, hùng vĩ như thế làm cho Quý Ức vô cùng rung động, hơi thở cũng thoáng ngừng lại.
Cô ngửa đầu, nhìn chằm chằm vào những chiếc đèn càng bay càng cao. Nhìn một lúc lâu, cô mới giơ điện thoại lên chụp ảnh.
Lúc cô lấy góc độ chụp được chừng năm, sáu tấm ảnh thì điện thoại bỗng reo lên, trên màn hình hiển thị thông báo có tin nhắn của “Hạ Dư Quang” gửi đến: “Mãn Mãn... thích không?”
Đầu ngón tay Quý Ức vốn định ấn vào nút Camera bỗng dưng khựng lại.
“Anh Dư Quang” hỏi cô thích không?
Chẳng lẽ ý của anh ấy là cảnh tượng bầu trời đêm phủ kín đèn lồng này... vốn là anh ấy chuẩn bị cho cô sao?
Sở dĩ anh ấy không hẹn gặp cô ở nhà hàng, mà bảo tài xế lái xe đưa cô đến đây, là vì muốn cho cô xem cảnh tượng rung động lòng người này sao?