“Anh Dư Quang, thật ngại quá... Hai ngày nay, điện thoại em có chút vấn đề, vừa mới sửa xong.”
Chuyện đã xảy ra giữa cô và Hạ Quý Thần, đến cuối cùng, cô vẫn không muốn cho anh biết. Sợ anh không chịu nỗi, cũng sợ sẽ làm tổn thương anh.
Dù sao từ lúc bọn họ nhận giấy chứng nhận kết hôn, anh luôn đối tốt với cô, vậy nên cô không thể không quan tâm đến tôn nghiêm của anh.
Quý Ức tìm đại một cái cớ để giải thích việc mất liên lạc mấy ngày nay. Sau đó, cô lại tiếp tục gõ phím không ngừng.
“Em đã trở lại Bắc Kinh rồi, khi nào thì anh đến? Gần đây em cũng không bận gì, cho nên anh cứ thu xếp lịch trình của anh đi...”
Gõ đến đây, tim Quý Ức bất chợt cảm thấy hơi đau, động tác của cô cũng khựng lại. Qua một lúc lâu, cô mới cắn chặt răng, chịu đựng đau đớn, gõ mấy chữ cuối cùng: “Rồi chúng ta hẹn gặp.”
-----
Hai ngày trước, cô im lặng rời khỏi Thượng Hải. Anh gọi điện thoại nhiều lần cho cô, cũng gửi nhiều tin nhắn như vậy. Thậm chí anh còn nhờ Trình Vị Vãn và những người khác trong đoàn phim liên hệ với cô. Anh nghĩ cô muốn né tránh anh, nhưng những người khác có lẽ sẽ không... Nhưng ai liên hệ, cô cũng không trả lời.
Nếu không phải sáng nay anh đợi ở cửa khách sạn gặp được cô, thì có lẽ đến bây giờ anh cũng không có tin tức của cô.
Thế nhưng... cô lại liên hệ với Hạ Dư Quang.
Quả nhiên, đúng như anh nghĩ. Vào lúc anh bất lực nhất, tuyệt vọng nhất khi tìm cô, anh đặt hi vọng cuối cùng lên người Hạ Dư Quang. Nghĩ rằng anh ấy là người mà cô yêu thích, có lẽ dùng thân phận của anh ấy có thể biết được cô ở đâu.
Trời biết, khi anh gửi tin nhắn cho cô bằng điện thoại của Hạ Dư Quang, trong lòng anh có bao nhiêu mâu thuẫn. Anh sợ cô đáp lại Hạ Dư Quang, cho thấy trong lòng cô, anh và Hạ Dư Quang khác biệt như thế nào. Nhưng anh cũng sợ cô không đáp lại, anh sẽ lo lắng cho an nguy của cô.
Trong lòng cô, Hạ Dư Quang thật sự rất quan trọng. Cô vì anh ấy mà tìm cớ giải thích cho việc mất liên lạc mấy ngày nay. Đồng thời, khi nghe anh ấy đến Bắc Kinh, cô lập tức đồng ý gặp mặt.
Nhưng anh thì sao?
Ngẫm lại buổi nói chuyện sáng nay, so sánh một chút, đã có thể thấy rõ vị trí của anh và Hạ Dư Quang trong thế giới của cô có bao nhiêu khác biệt?
Anh điên cuồng, anh không cam lòng, anh làm những chuyện điên rồ khiến cho cô đau lòng, cũng tự làm tổn thương mình, anh cố gắng thay đổi... Hết thảy cũng chỉ có thể ở bên cạnh cô với thân phận bạn bè. Cố gắng thật lâu, bỏ ra thật nhiều, nhưng anh vẫn không thể đến gần cô. Phải chăng, giữa cô và anh thật sự không tồn tại cái gọi là duyên phận?
Anh vốn không tin vào số mệnh, nhưng giờ khắc này, anh lại có hơi tin.
Anh thật sự muốn ở bên cạnh cô, nếu như ông trời chỉ định, người mà cô yêu thích chỉ có thể là Hạ Dư Quang, vậy thì có lẽ....
Một ý nghĩ bất chợt xẹt qua đầu Hạ Quý Thần mà không hề báo trước.
Sao anh lại có thể điên cuồng như vậy? Anh lại muốn ép dạ cầu toàn hay sao?
Ban đầu, sở dĩ anh dùng thân phận của Hạ Dư Quang chỉ vì muốn tiếp cận cô... Vậy mà bây giờ, anh lại có suy nghĩ muốn dùng thân phận đó để ở bên cạnh cô mãi mãi.
Là vì quá yêu cô, nên muốn cùng cô bạch đầu giai lão?
Nhưng có lẽ, đây cũng là một cách thật tốt...
Tuy ấm ức một chút, khó chịu một chút. Nhưng có thể ở cạnh cô, có thể có được cô, có thể đem những lời trong lòng nói với cô. Mặc dù cô vĩnh viễn sẽ không biết, người thật sự yêu cô là Hạ Quý Thần, chứ không phải Hạ Dư Quang.
Nghĩ đến đây, Hạ Quý Thần chợt quay đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen của điện thoại trong giây lát. Sau đó mở khóa, nhắn tin trả lời: “Anh đã đến Bắc Kinh hai hôm rồi!”