Hạ Quý Thần lập tức sững người.
Đầu anh trống rỗng khoảng ba mươi giây, sau đó cứ một lần lại một lần lặp lại những lời cô vừa nói.
Tôi đã uống thuốc tránh thai...
Tôi đã uống thuốc tránh thai...
Tôi đã uống thuốc tránh thai...
Đơn giản sáu chữ nhưng phải quẩn quanh trong đầu anh ba lượt, anh mới hiểu được nó có ý nghĩa gì.
Vì không muốn có bất kỳ liên hệ gì với anh sau đêm đó, cho nên cô đã dùng thuốc... Hóa ra, đối với cô, một đêm kia thật sự là sai lầm, chỉ đơn giản là chuyện ngoài ý muốn...
Hạ Quý Thần lặng lẽ ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm chung nước trà trước mặt đã sớm lạnh đi, thái độ trên mặt anh vô cùng lạnh nhạt, không có một chút cảm xúc nào.
Rõ ràng anh vừa trông thấy ánh nắng xuân rực rỡ bên ngoài cửa sổ, sao chỉ trong tích tắc, bóng tối đã ập xuống?
Trong phòng trà, ngoại trừ tiếng nhạc nhẹ nhàng quẩn quanh thì không có bất kỳ âm thanh gì khác.
Không biết đến lần thứ mấy Quý Ức nghe được mấy chữ “Tôi bằng lòng đứng ở cách em phạm vi vài dặm”, rốt cuộc, cô không nhịn được nữa, nhanh chóng ngẩng đầu lên, còn chưa nhìn rõ mặt anh, đã lên tiếng: “Cái gì cần nói cũng đã nói xong, nếu như không còn việc gì nữa... Tôi đi trước.”
Dường như Hạ Quý Thần không nghe thấy lời của cô, anh rũ mi, ngồi yên bất động.
Không phát bài hát này còn đỡ, phát bài này, Quý Ức phát hiện bản thân càng lúc càng khó chịu, cô sợ ngay một giây sau mình sẽ nhịn không được mà rơi nước mắt. Cố gắng chống đỡ khoảng một phút, thấy Hạ Quý Thần vẫn không mở miệng, Quý Ức cho là anh đã đồng ý, liền đứng dậy, bỏ lại một câu “Tạm biệt”, sau đó quay đầu bước nhanh ra ngoài.
Trần Bạch đang ngồi ở ngoài cửa nghịch điện thoại, nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên sau lưng, anh lập tức quay đầu nhìn, thấy Quý Ức đang vội vàng đi ra, liền đứng dậy: “Quý tiểu thư.”
Quý Ức nghe Trần Bạch gọi... nhưng cô không dám dừng bước đáp lại anh ta, thậm chí nhìn cô cũng không dám nhìn, mà càng bước nhanh hơn, chạy vội đến thang máy, nhấn bừa lên bảng hiển thị. Trần Bạch còn chưa kịp mở miệng nói tiếp, Quý Ức đã bước vào thang máy, đi xuống lầu.
Một giây trước khi rời khỏi Khách sạn Bốn Mùa, trong mắt Quý Ức đã đong đầy nước.
Cô chạy vội đến ven đường, giơ tay đón một chiếc taxi.
Chui vào xe, lúc mở miệng báo địa chỉ cho tài xế, Quý Ức mới phát hiện giọng mình đã nghẹn ngào.
Cô vờ như không nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của tài xế taxi, vừa cố gắng đè nén xúc động trong lòng, vừa giơ tay lau khô nước mắt trên mặt.
Khoảng cách từ Khách sạn Bốn Mùa đến nhà cô cũng không xa, ước chừng mười lăm phút, xe đã dừng lại dưới lầu.
Thanh toán tiền xe xong, Quý Ức nhanh chóng mở cửa bước ra, đi một mạch lên nhà.
Mở cửa xông vào nhà, Quý Ức ném giày lung tung trên mặt đất, rồi vọt vào phòng ngủ của mình, nằm trên giường, lúc này cô mới thỏa sức khóc to lên.
Vừa khóc, cô vừa giơ tay che ngực mình.
Dường như có một bàn tay quái ác đang hung hăng bóp chặt trái tim cô, khiến cho cô đau khổ tột cùng.
Sao trong lòng cô lại thích một lúc hai người?
Sao cô lại biến thành một người phụ nữ lẳng lơ như vậy?
Cô không thuần khiết, không hoàn mỹ, không biết sĩ diện, cô làm sao xứng với ai chứ?
Nếu như cô không gặp lại Hạ Dư Quang thì tốt biết bao, cảm tình thời niên thiếu sẽ sớm phai nhạt, nếu cô không gặp lại anh... hôm nay cô đã có thể đồng ý để Hạ Quý Thần chịu trách nhiệm, sau đó thuận theo lòng mình, thích anh, yêu anh...