“Chuyện đó vốn là sai lầm, giống như bốn năm trước, là do tôi uống say.”
“Cho nên, đêm hôm đó, cũng sẽ giống như bốn năm trước, chúng ta hãy quên hết đi.”
Quý Ức cảm thấy đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, cô như chết lặng. Nhưng như vậy cũng tốt, đau đến chết có lẽ là hình phạt tốt nhất với cô rồi. Đáng đời, ai bảo cô bắt cá hai tay, thích người này rồi mà còn để ý đến người kia.
Xem như chưa hề xảy ra chuyện gì, là sai lầm... Đêm đó, anh đã ở bên cô bằng tất cả yêu thương, những năm gần đây, chỉ có ở bên cạnh cô, anh mới có thể yên tâm an giấc. Với anh mà nói, đó là một đêm vô cùng trân quý, còn với cô, lại chỉ là một sai lầm.
Hơn nữa, cô còn bảo hãy xem như chuyện xảy ra bốn năm trước... Uống say... Giống nhau cái gì chứ? Giống ở chỗ cô xem anh là Hạ Dư Quang sao?
Quý Ức vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh, nhưng anh cũng không dám hỏi tiếp.
Cô bảo anh quên... Nhiều năm trước, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy bóng lưng cô, hình ảnh của cô đã khắc sâu trong lòng anh, từng li từng tí, anh đều nhớ rõ... Làm sao anh có thể quên đây?
Nói đến đây, Quý Ức nghe thấy giọng mình thật lạ, cứ như đang xác nhận: “Hơn nữa, anh cũng có người trong lòng, chuyện xảy ra đêm đó, cứ xem như là không xảy ra, chẳng phải là cách tốt nhất hay sao?”
Người trong lòng của anh... Chính là cô... Những lời này vừa vụt qua trong đầu Hạ Quý Thần, thì Quý Ức đã mở miệng nói tiếp: “Nếu như anh đồng ý, chúng ta có thể tiếp tục làm bạn, còn nếu anh cảm thấy ngại, vậy chúng ta cứ là ông chủ và nhân viên, bảo trì khoảng cách nhất định...”
Bảo trì khoảng cách nhất định... Anh không dễ gì mới có thể làm bạn với cô một lần nữa, vậy mà bây giờ, hết thảy lại quay về chỗ cũ sao?
Hôm nay, anh vốn định nói với cô, rằng anh thích cô... Nhưng mấy chữ cuối cùng của cô lại khiến anh không dám mở miệng.
Anh yêu cô, lại sợ nói với cô rằng anh yêu cô.
Anh sợ tỏ tình sẽ là vĩnh biệt, anh sợ đến cả cơ hội làm bạn với cô cũng không có... Anh là kẻ không có tiền đồ như vậy đấy, đối mặt với tình cảm của mình, anh chỉ là một kẻ nhát gan, nhu nhược.
Bởi lẽ, so với việc không có được cô, anh càng sợ sẽ hoàn toàn mất cô.
Trong phòng trà luôn bật nhạc.
Một khúc nhạc vừa kết thúc, không gian yên tĩnh khoảng năm giây, giai điệu mới lại vang lên, là một khúc hát quen thuộc, từ nhịp điệu đến ca từ khiến cho anh và cô không hẹn mà cùng rơi vào trầm mặc.
Bên trong phòng trà đang vang lên một bài hát, là khúc hát mà hôm sinh nhật cô, anh đã hát: Phạm vi vài dặm.
Khi ca từ bài hát vang lên đến đoạn “Cố níu kéo thì có ý nghĩa gì. Tôi cũng đâu phải là người ích kỉ. Thậm chí tôi ngày càng hiểu chuyện hơn. Yêu em chỉ là chuyện của riêng tôi mà thôi”, Hạ Quý Thần đã bình tĩnh lại.
Lúc bọn họ dùng bữa tối ở Lâu Ngoại Lâu, nếu không phải anh xuất hiện kịp lúc, thì Mập đã nói cho cô biết “Em gái Cola” đã khiến anh tìm kiếm khắp trường, gây ra một trận ầm ĩ... chính là cô.
Mập hỏi anh tại sao... anh nói, anh sợ tình cảm của mình khiến cô khó xử.
Mỗi ngày trôi qua, anh thật sự càng ngày càng thông suốt, lúc này đây, anh cũng không muốn miễn cưỡng cô. Anh biết rõ, yêu cô chỉ là chuyện của riêng anh, nhưng anh vẫn cố vắt óc suy nghĩ thật lâu, muốn vì bản thân mà níu kéo một lần: “Thế nhưng đêm đó, tôi không dùng biện pháp an toàn, có thể sẽ làm em mang thai, cho nên em thật sự...”
Hạ Quý Thần dừng một chút, sau đó mới ngập ngừng nói tiếp: “... Không cần tôi chịu trách nhiệm sao?”
Quý Ức lắc đầu: “Anh yên tâm, tôi sẽ không mang thai đâu.”
Hai chữ “Lỡ như” còn chưa ra khỏi miệng Hạ Quý Thần, Quý Ức đã nói: “Tôi đã uống thuốc tránh thai.”