Thế nhưng... Không phải là cô yêu anh Dư Quang sao? Sao cô lại có thể động lòng với Hạ Quý Thần được chứ?
Không phải nếu thật lòng yêu thích một ai đó, thì sẽ không yêu thích người khác được nữa sao?
Vì sao trong lòng cô đã có anh Dư Quang, mà lại còn để tâm đến Hạ Quý Thần?
Chẳng lẽ, có một đoạn tình cảm trong đó... là do cô hiểu sai cảm giác của mình?
Quý Ức vô thức mím chặt môi, nghiêm túc suy nghĩ.
Nếu trong cuộc đời sau này của cô không có anh Dư Quang, cô sẽ đau lòng và nếu không có Hạ Quý Thần, cô cũng sẽ đau lòng.
Điều này nói rõ, cô quan tâm đến cả hai người đàn ông đó.
Rốt cuộc là cô bị sao vậy chứ? Sao cô lại có thể nảy sinh tình cảm với hai người đàn ông một lúc?
Hiện tại, trong lòng Quý Ức vô cùng rối rắm.
Hạ Quý Thần ngồi ở đối diện vẫn còn đắm chìm trong câu trả không chút đắn đo của cô, cô nói “Tôi không thể đồng ý.”
Bắt đầu từ đêm đó, khi anh không thể kiềm chế được mà gần gũi cô, anh cũng đã nghĩ thật kỹ, anh sẽ chịu trách nhiệm với cô.
Thật ra trong lòng anh rất rõ, cô không cần anh chịu trách nhiệm. Đặc biệt là sáng hôm sau, khi anh biết được cô trốn tránh anh, thì trong lòng anh đã có đáp án, nhưng anh vẫn cố ý tìm cô, nói với cô anh muốn chịu trách nhiệm.
Cô cự tuyệt anh... Đúng như những gì mà anh đoán trước.
Hạ Quý Thần rủ mi, che đi sự u tốt trong mắt. Đợi đến khi khổ sở trong lòng vơi đi, anh mới mở miệng nói: “Là vì anh trai của tôi?”
Hạ Quý Thần đột nhiên lên tiếng... làm Quý Ức hốt hoảng, đầu ngón tay cô bất giác run lên, sau đó cô mới dần nhận ra, cô và Hạ Quý Thần vốn đang nói chuyện, vậy mà cô lại ngẩn người, nghĩ ngợi mông lung.
Có vài lời, kỳ thật anh không dám hỏi, bởi vì anh sợ bản thân sẽ không đủ can đảm để đối mặt với đáp án.
Nhưng giờ phút này, anh lại không thể không hỏi.
Hạ Quý Thần không dám ngẩng đầu nhìn Quý Ức, anh sợ cô sẽ thấy được khổ sở cùng bi thương trong mắt anh: “Là vì hôn nhân trên danh nghĩa của em và anh ấy, hay là vì...”
Câu kế tiếp còn chưa ra khỏi miệng, Hạ Quý Thần đã cảm giác ngực đau đến mức khiến anh phải thở dốc: “... Đã nhiều năm như vậy rồi, em vẫn còn yêu thích anh ấy?”
Nếu chỉ bởi hôn nhân trên danh nghĩa giữa cô và Hạ Dư Quang mà cô từ chối anh, vậy thì đơn giản, anh có thể nói cho cô biết, người cùng cô kết hôn không phải anh trai anh, mà là anh. Nhưng nếu bởi vì cô yêu thích anh trai anh... Hạ Quý Thần chợt khựng lại, anh không dám nghĩ tiếp.
Nếu như là mười phút trước, khi cô còn chưa ý thức được bản thân động lòng với anh, nghe anh hỏi như vậy, có lẽ cô sẽ trả lời là “Cả hai”.
Nhưng bây giờ, đã hiểu rõ lòng mình, cô lại không biết nên trả lời anh như thế nào.
Yêu anh Dư Quang... tình cảm đó không còn thuần túy, bởi lẽ cô đã động lòng với anh.
Động lòng với anh, nhưng lại không toàn tâm, bởi vì trong lòng có anh Dư Quang.
Cô như vậy... không xứng nói yêu anh Dư Quang, cũng không xứng để anh chịu trách nhiệm.
Cho nên, cô nhất định phải làm theo những gì mà mình đã quyết định đêm qua... Cô không thể do dự, dù cho đau đớn, nhưng cô cũng phải chịu đựng. Ai bảo cô để cho tình cảm của mình phát triển một cách hoang đường như vậy?!
Hết thảy đều là do cô gieo gió gặt bảo, không thể trách người khác!
Nghĩ đến đây, Quý Ức dừng sức nuốt nước miếng một cái, trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Hạ Quý Thần, dùng thái độ bình thản nhất, mở miệng nói: “Hạ Quý Thần, chuyện xảy ra đêm đó, chúng ta hãy xem như chưa từng có chuyện gì.”
Tay Quý Ức vô thức nắm chặt lại.
Ngón tay cô dùng sức bấm một cái vào lòng bàn tay, cố gắng giữ cho giọng của mình không lạc đi, cũng để giảm bớt đau đớn trong lòng.