Ngay sau đó, không khí trong xe bất chợt loãng đi.
Quý Ức dần dần có cảm giác khó thở, ngay khi lồng ngực cô bắt đầu cảm thấy hơi đau, thì xe quẹo vào cửa trước của Khách sạn Bốn Mùa, vượt qua đài phun nước ở lối vào, dừng lại trước cửa sảnh chính.
Hạ Quý Thần vừa tháo dây an toàn ra, thì thấy Trần Bạch, vốn không biết đã đứng đợi ở cửa ra vào bao lâu, vội chạy đến, giúp Quý Ức mở cửa: “Quý tiểu thư.”
Quý Ức mỉm cười đáp lại Trần Bạch, rồi bước xuống xe.
Cô vừa đứng vững thì Hạ Quý Thần đã vòng qua đầu xe, đi đến trước mặt cô, anh không đưa chìa khóa xe cho Trần Bạch, mà ném cho một cậu bé giữ cửa đứng gần đó. Sau đó quay đầu nhìn Quý Ức, nói: “Tôi lên lầu tắm rửa, thay quần áo, trước hết để Trần Bạch đưa em lên phòng trà ở lầu hai, được không?”
Quý Ức gật đầu, đáp lại anh một chữ: “Được.”
Hạ Quý Thần cũng không nói gì thêm.
Lúc này, Trần Bạch mới mở miệng nói: “Hạ tổng, đây là quần áo của anh.”
Hạ Quý Thần đưa tay nhận lấy, liếc mắt nhìn Trần Bạch một cái.
Mặc dù trên mặt anh không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng Trần Bạch vẫn hiểu được ý anh. Hạ Quý Thần muốn Trần Bạch trông chừng Quý Ức.
Trần Bạch lập tức mở miệng nói: “Hạ tổng, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Quý tiểu thư thật tốt!”
Hạ Quý Thần khẽ gật đầu, lại quay sang nhìn Quý Ức, bỏ lại câu “Chờ tôi một lát” rồi bước thẳng vào khách sạn.
Đợi đến lúc Hạ Quý Thần đã đi được một đoạn, Trần Bạch mới tủm tỉm cười, nói với Quý Ức: “Quý tiểu thư, chúng ta lên lầu.”
Quý Ức đáp lại một tiếng “Ừm”, rồi đi theo Trần Bạch vào khách sạn, sau đó đi thang máy lên lầu hai.
Có lẽ là Hạ Quý Thần dặn trước, cho nên Trần Bạch đã sớm đặt chỗ. Từ thang máy đi ra, hai người đi một mạch vào phòng trà mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Quý Ức và Trần Bạch bước đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ sát đất, ngồi xuống.
Trần Bạch đưa menu đến trước mặt cô, cười nói: “Quý tiểu thư, cô có muốn uống chút gì không?”
Hạ Quý Thần còn chưa đến, nên Quý Ức lắc đầu, tỏ vẻ không cần.
Trần Bạch cũng đoán được phần nào suy nghĩ của cô, anh quay đầu cười với nhân viện phục vụ đứng bên cạnh: “Đợi một lúc nữa chúng tôi sẽ chọn món, trước hết cứ mang lên hai ly nước chanh.”
“Vâng, Trần tiên sinh.” Nhân viên phục vụ mỉm cười gật đầu, rồi quay người rời đi.
Nước chanh được mang lên rất nhanh. Quý Ức vừa uống được một ít thì cách đó không xa bỗng vang lên giọng nói nhỏ nhẹ của nhân viên phục vụ: “Hạ tiên sinh.”
Quý Ức quay đầu nhìn sang, lập tức đối diện với ánh mắt của người đàn ông vừa bước vào.
Cả hai đều hơi ngẩn người, nhưng Hạ Quý Thần phục hồi tinh thần sớm hơn, kế đó, anh cất bước đi về phía cô.
Trần Bạch đứng dậy, gọi một tiếng “Hạ tổng”, sau đó kéo ghế cho Hạ Quý Thần, đợi anh ngồi xuống xong, Trần Bạch lại nói: “Hạ tổng, vẫn là Phổ nhị?”
“Ừm.” Hạ Quý Thần khẽ đáp, anh nghĩ Quý Ức là phụ nữ, uống trà nóng sẽ tốt cho thân thể, nên bổ sung thêm một câu: “Trà nóng.”
“Vâng.” Trần Bạch đáp, rồi đi đến cạnh nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa, thấp giọng trao đổi đôi câu, một lát sau, nhân viên phục vụ đã bưng dụng cụ uống trà lên.
Nhân viên phục vụ không hỗ trợ pha trà, là Hạ Quý Thần tự tay pha.
Lúc anh đặt ấm tử sa lên đun nước, Quý Ức mới phát hiện, phòng trà to như vậy lại chỉ có cô và anh, không còn bất kỳ ai khác.
Là vì muốn nói chuyện với cô cho nên Hạ Quý Thần đã bao cả phòng trà?
Nghi vấn vừa thoáng qua trong đầu Quý Ức, Hạ Quý Thần đã đặt một chung trà trước mặt cô,
Quý Ức nói một tiếng: “Cảm ơn.”