Sắp đến mùa lũ, toàn bộ khu Hoa Nam cứ mưa mãi không dứt. Vốn là đặt chuyến bay vào lúc mười giờ sáng, nhưng Hàn Tri Phản đợi suốt ở sân bay đến một giờ chiều vẫn không nhận được tin tức khi nào máy bay sẽ cất cánh.
Buổi tiệc Wrap Party của “Tam Thiên Si” bắt đầu lúc bảy giờ tối, chỉ còn lại sáu tiếng. Hàn Tri Phản cân nhắc một chút, anh cảm thấy nếu như mình cứ đợi ở sân bay như vậy thì không biết đến bao giờ mới có thể tới Thượng Hải, sợ là sẽ không đến kịp buổi tiệc.
Hàn Tri Phản suy nghĩ một lát, sau đó vừa căn dặn tài xế chuẩn bị, vừa gọi điện bảo thư ký đặt tàu cao tốc cho anh.
Khoảng cách từ sân bay đến bến tàu cao tốc khá xa. Có lẽ là vì các chuyến bay bị trì hoãn, cho nên rất nhiều người đều quay sang chọn tàu cao tốc làm phương tiện di chuyển. Khiến cho tình hình giao thông khá hỗn loạn. Đến khi Hàn Tri Phản đến được bến tàu cao tốc thì đã là ba giờ chiều.
Hơn ba giờ một chút, Hàn Tri Phản đã yên vị trên tàu cao tốc.
Lãng phí cả một ngày ở sân bay, vốn còn rất nhiều việc cần phải xử lý. Hàn Tri Phản liền lấy máy tính ra, bắt đầu làm việc.
Đến khi anh giải quyết xong công việc, sắc trời bên ngoài đã tối. Anh nhìn đồng hồ... đã là 7 giờ 30 rồi, bữa tiệc Wrap Party hẳn là đã bắt đầu, nhưng anh còn phải đi gần hai tiếng nữa mới đến Thượng Hải.
9 giờ 30, tàu cao tốc dừng lại, cửa mở ra Hàn Tri Phản vừa bước ra thì thấy tài xế được phân công đưa đón anh ở Thượng Hải.
Ngồi lên xe, không đợi tài xế hỏi địa điểm, anh đã mở miệng nói trước: “Đến Tinh Quang!”
Hàn Tri Phản sợ mình đến trễ, buổi tiệc sẽ kết thúc, cho nên anh liên tục giục tài xế và không ngừng nhìn đồng hồ trên tay.
Mười giờ, xe ngừng ở cửa ra vào của khách sạn Tinh Quang. Sau khi Hà Tri Phản bỏ lại một câu “Đem đồ đạc của tôi đưa lên phòng 1002” cho nhân viên lễ tân thì anh vội bước vào cửa xoay, đi thẳng đến thang máy.
Cô ấy… Đừng nói là cô ấy đã về rồi nha?Đền lầu hai, cửa vừa mở ra, Hàn Tri Phản đã nhìn thấy rất nhiều người mặc lễ phục lục tục bước ra khỏi đại sảnh của bữa tiệc.
Hàn Tri Phản không tự chủ được đi nhanh hơn, miệng không ngừng nói: “Ngại quá, xin nhường đường!” Dáng vẻ vô cùng vội vàng, nhanh chóng xuyên qua dòng người đi vào sảnh tiệc.
Đại sảnh trống rỗng, ngoại trừ mười mấy nhân viên phục vụ, đã không còn bao nhiêu người.
Hàn Tri Phản cẩn thận nhìn một lượt khắp sảnh, xác định không có Trình Vị Vãn thì trong lòng vô cùng thất vọng.
Vội vã chạy đến đây, cuối cùng lại để lỡ mất.
Hàn Tri Phản giơ tay giật mạnh cổ áo một cái, khẽ hừ mấy tiếng. Sau đó mới xoay người rời khỏi sảnh tiệc.
Suốt quãng đường chạy đến đây, Hàn Tri Phản chưa vào nhà vệ sinh lần nào. Khi anh quay về phòng mình, liếc mắt thấy nhà vệ sinh trên hành lang, nên thuận tiện rẽ vào.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, Hàn Tri Phản vừa định đi đến bồn rửa tay thì nghe thấy tiếng nôn ở cách đó không xa.
Anh liếc mắt nhìn một cái, phản chiếu qua tấm gương lộng lẫy ở bồn rửa tay là một hình bóng vô cùng quen thuộc.
Hàn Tri Phản dừng chân, nhìn chằm chằm vào gương, quan sát cô gái đang cúi đầu nôn không ngừng một lúc. Sau đó anh yên lặng lui ra ngoài, vẫy tay với một nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa, bảo cô ta đem một chai nước khoáng tới.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng cầm một chai nước khoáng quay trở lại.
Hàn Tri Phản nhẹ giọng nói: “Cám ơn” - Anh nhận lấy chai nước khoáng, vặn mở nắp, rồi quay trở vào nhà vệ sinh.
Đi đến trước bồn rửa tay, đợi cô gái kia nôn xong, anh lập tức đưa chai nước đến trước mặt cô.
Vốn đang định mở vòi nước, lấy nước lạnh súc miệng, bỗng dưng Trình Vị Vãn thấy một chai nước xuất hiện trước mặt mình, cô hơi sững người.