Quý Ức cũng không biết bản thân muốn làm gì, cô chỉ cảm thấy vô cùng phiền lòng, muốn đứng lên đi hít thở không khí một chút.
Cô đi một vòng quanh phòng tiệc, bước từng bước vô định. Quý Ức không rõ rốt cuộc đã là lần thứ mấy cô đi ngang qua cửa thang máy mà Hạ Quý Thần và Hạ Viện đã đi vào lúc trước, cho đến khi cô hoàn hồn thì bản thân đã đứng trong thang máy.
Phòng của Quý Ức nằm ở cạnh phòng Hạ Quý Thần.
Thang máy đến nơi, Quý Ức bước ra, đi dọc theo hành lang về phòng mình.
Lúc đi ngang phòng Hạ Quý Thần, Quý Ức thấy cửa phòng anh đang mở một nửa.
Bên trong phòng bật đèn sáng choang, chiếu sáng cả một vùng gần cửa ra vào.
Bởi vì tò mò, Quý Ức lén lút liếc nhìn vào phòng Hạ Quý Thần một cái.
Hạ Quý Thần đang ngồi trên sofa, trên tay anh cầm một phần tài liệu, tay còn lại đang cầm bút ký tên.
Một nhân viên phục vụ đứng bên cạnh anh, mỉm cười chờ đợi.
Đợi Hạ Quý Thần ký xong, nhân viên phục vụ kia đưa cái túi trong tay cho anh. Sau khi Hạ Quý Thần nhận lấy cái túi, nhân viên phục vụ mới lễ phép cúi chào anh, sau đó lui ra ngoài.
Quý Ức sợ người trong phòng phát hiện cô nhìn lén, vội bước nhanh qua khỏi phòng Hạ Quý Thần. Vừa lúc đó, cô lờ mờ nghe thấy một giọng nữ mềm mại vang lên trong phòng anh: “Quý Thần, đã lấy được đồ chưa?”
Đồ ư? Là cái gì? Có phải thứ nằm trong cái túi đen mà nhân viên phục vụ kia vừa đưa cho Hạ Quý Thần hay không?
Quý Ức không biết tại sao cô lại tò mò nhiều đến như vậy, bước chân của cô nhịn không được chậm dần.
Tiếc là cô cũng không nghe Hạ Quý Thần trả lời, chỉ thấy nhân viên phục vụ kia từ trong phòng đi ra, còn chu đáo đóng cửa lại.
Có lẽ là nhân viên phục vụ không ngờ sẽ có người đứng trong hành lang lúc này, cho nên khi nhìn thấy Quý Ức, cô ta giật mình một cái, sau đó mới mỉm cười nhìn về phía Quý Ức: “Xin chào!”
Nhân viên phục vụ cũng không nói gì thêm, nở một nụ cười đáp lại Quý Ức rồi bước qua bên cạnh cô, nhanh chóng rời khỏi.Quý Ức vờ như đang tìm phiếu phòng, chỉ hơi gật đầu tỏ vẻ đáp lại nhân viên phục vụ kia.
Sau khi tìm được phiếu phòng, Quý Ức cũng không vội đi mở cửa, mà đợi đến khi bóng dáng nhân viên phục vụ hoàn toàn biến mất ở lối rẽ, cô lập tức lui lại mấy bước, quay trở lại trước cửa phòng Hạ Quý Thần, dán tai vào cửa nghe trộm.
Có lẽ là Hạ Quý Thần và Hạ Viện không có trong phòng khách, cho nên Quý Ức tập trung tinh thần nghe một lúc lâu nhưng vẫn không nghe được bất kỳ âm thanh gì.
Cô cau mày, lui vài bước, mất mấy giây suy đoán vị trí phòng ngủ của Hạ Quý Thần, sau đó cô chọn một chỗ trên vách tường, áp tai vào nghe thử.
Ngoại trừ tiếng điều hòa thổi “rè rè” thì không còn âm thanh nào khác.
Chẳng lẽ cô suy đoán sai, ở đây cũng không phải phòng ngủ mà phải nhích qua bên kia một chút mới đúng?
Quý Ức lại dịch hai bước theo hướng cô suy đoán, lúc này cô mới nhìn thấy cửa phòng của mình ở gần đó, cô nhịn không được vỗ đầu mình một cái, phòng ngủ của cô ở cạnh phòng ngủ của Hạ Quý Thần không đúng sao? Vậy mà cô lại lãng phí thời gian ở chỗ này làm gì không biết…
Nghĩ đến đó, Quý Ức lập tức lấy phiếu phòng ra mở cửa, sau đó nhanh chân vọt vào phòng ngủ của mình.
Trước tiên cô tắt hết điều hòa trong phòng, rồi mới nhảy lên giường, dán tai vào vách tường.
Vẫn không nghe thấy tiếng động gì.
Quý Ức quan sát một lượt khắp phòng thì phát hiện nhà vệ sinh trong phòng có khoảng cách khá gần với phòng ngủ của Hạ Quý Thần, vì vậy cô liền đi vào nhà vệ sinh, nhảy vào bồn tắm, áp sát người lên vách tường bằng đá cẩm thạch lạnh buốt.