Quý Ức không ngốc, trong nháy mắt đã kịp phản ứng với hàm ý trong lời nói của Hạ Quý Thần, nhịp tim của cô đã lỡ một nhịp đầu và sau đó bắt đầu tăng nhanh không thể khống chế.
Hóa ra, được một người để ý tâm tình mình như vậy sẽ có cảm giác như thế này… Giống như được nâng niu trong lòng bàn tay, cẩn thận thương yêu lấy; Giống như bạn là trung tâm của thế giới này, tất cả mọi chuyện và mọi vật đều xoay chuyển xung quanh bạn.
Quý Ức chăm chú nhìn thẳng vào Hạ Quý Thần hồi lâu mới thu ánh mắt lại, cô rủ mi mắt xuống, mơ hồ cảm nhận được vành mắt của mình có chút chua xót khó hiểu.
Cô biết là do cô bị cảm động nên không thể nói là do sự xuất hiện của Tôn Chu Nam, vì tâm tình sa sút của cô đã sớm tan thành mây khói. Vào giờ phút này, tất cả mọi ngóc ngách trong đáy lòng cô đều ngập tràn ấm áp.
Có lẽ là cô đã bị hành động của Hạ Quý Thần làm cảm động, có lẽ là cô không muốn để Hạ Quý Thần cho rằng mình là loại người thích mang thù hận. Sau khi tâm tình của Quý Ức ổn định lại, cô kể với Hạ Quý Thần cặn kẽ từng chi tiết về những ân oán giữa mình và Tôn Chu Nam.
Ngay từ bốn năm trước cô đã biết Tôn Chu Nam. Khi đó Tôn Chu Nam cũng không giống nhà tư bản như bây giờ, mà là phó đạo diễn trong đoàn phim, và cô cũng chỉ là một người mới gia nhập vào làng giải trí.
Ban đầu cô cảm thấy Tôn Chu Nam là người rất tốt, không giống như những người lâu năm khác trong làng giải trí, cho rằng mình có chút địa vị là chỉ thích ra vẻ ta đây.
Mãi đến sau này cô mới biết, chẳng qua Tôn Chu Nam mà cô biết chỉ có vẻ bề ngoài, con người này chuyên làm những việc vụng trộm cực kỳ hạ đẳng. Đặc biệt thích dựa vào phụ nữ để mở rộng chuyện làm ăn của mình.
Mà cô, chính là một người bị hắn để mắt tới.
Khi Tôn Chu Nam gọi cô đi ăn, cô không nghĩ quá nhiều, tưởng đâu là buổi gặp gỡ bình thường của đoàn phim. Khi đến nơi mới phát hiện, trừ người của đoàn phim ra còn có một người đàn ông giàu có đến từ Bắc Kinh.
Nếu như đêm đó cô không vô tình nghe được Tôn Chu Nam nói với người khác "là đợi một lát cho cô uống thứ gì đó đã bỏ thuốc vào, sau đó sẽ đưa lên giường của tên giàu có kia" khi cô bước từ Toilet ra. Sau khi cô biết được, cô rời mắt và không chạm vào bất kỳ món ăn nào. Cô nghĩ cô sẽ giống như nhiều cô gái vô tội mà cô đã biết từ lâu. Chẳng biết tại sao trong một buổi tiệc nào đó, đã bị Tôn Chu Nam xem như món hàng mang ra trao đổi hợp tác làm ăn?Đêm đó, cô đã bị Tôn Chu Nam sắp xếp ở cạnh tên giàu có kia. Kẻ xướng người họa, hắn và tên kia nghĩ đủ mọi biện pháp để chuốc rượu cô.
Quý Ức kể lại rất cặn kẽ, Hạ Quý Thần không lên tiếng, từ đầu đến cuối vẫn duy trì sự im lặng và dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe. Nhưng khi anh nghe đến hai chữ “bỏ thuốc”, mặt mày lập tức lạnh đi.
Quý Ức chưa kể xong, lại tiếp tục: “Có lẽ hắn chưa từng thất bại, nhưng tôi là một trường hợp đặc biệt nên hắn chưa từ bỏ ý định. Sau này còn lấy danh nghĩa gặp gỡ của đoàn phim gọi tôi ra ngoài, nhưng tất cả đều bị từ chối. Có lẽ đã khiến cho hắn không hài lòng, hắn bắt đầu cản trở tôi. Bốn năm trước, khi bộ phim đầu tiên của tôi vừa ra mắt, ngay sau đó có rất nhiều vụ bê bối đều do hắn mua chuộc và đồng lõa với các công ty truyền thông chế ra và bịa đặt ra…”
Mặc dù chuyện đã qua nhiều năm, nhưng khi nói xong lời cuối cùng, Quý Ức vẫn cảm thấy không vui nên bặm chặt môi mình.
So với tràng đả kích của cô, Hạ Quý Thần trả lời rất đơn giản, chỉ có một chữ “Ừ”.
Ngay lúc Quý Ức hơi nghi ngờ có phải anh thật sự không lắng nghe lời của cô nói hay không, Hạ Quý Thần lấy điện thoại từ trong túi ra và gọi đi.
Điện thoại vẫn chưa có người nghe, Hạ Quý Thần đã gác máy.
Sau đó qua khoảng hơn mười giây, Trần Bạch xuất hiện: “Hạ tổng, ngài tìm tôi?”