Chân mày Quý Ức hơi chau lại, tính bước lên phía trước nhưng nghe thấy giọng nói của hai người thì dừng lại.
Giọng nói của Hạ Quý Thần mang theo vài phần đau thương truyền đến tai cô: “Anh đã từng hối hận vì chuyện mình đã làm chưa?”
Trong lòng Quý Ức bỗng dưng căng thẳng, cô muốn bước lên nhưng bàn chân giống như bị hóa đá.
Giọng nói Hạ Quý Thần lại truyền đến, lần này trong giọng nói có phần lo sợ hơn: “Chính là cái loại hối hận đến nỗi đến bản thân mình còn không có cách nào tự tha thứ được.”
Hạ Quý Thần gọi Tô Hàn ra đây là vì muốn tâm sự sao?
Chỉ là vì sao anh ấy lại tâm sự với Tô Hàn đề tài như vậy? Không lẽ có việc gì đó khiến anh cảm thấy rất hối hận?
Hạ Quý Thần nói xong, Tô Hàn cũng chậm chạp không đáp lại.
Quý Ức không nhìn thấy cảnh tượng phía bên kia ngã rẽ hành lang như thế nào, nhưng mọi thứ tự nhiên yên lặng quá lâu làm cho cô nghi ngờ có phải hai người đó đã rời đi.
Quý Ức chần chờ đứng tại chỗ muốn chút, vừa tính thò đầu ra nhìn lén thì Hạ Quý Thần lên tiếng: “Tôi có!”
Bỗng nhiên giọng nói truyện đến làm Quý Ức giật mình, bước thụt lùi về phía sau. Sau đó cô lại nghe thấy tiếng của Hạ Quý Thần: “Chính là ngày hôm nay bốn năm về trước.”
Ngày hôm nay bốn năm trước, cô uống rượu say, nhầm anh với Hạ Dư Quang. Sau đó hai người quan hệ… Chuyện khiến anh ấy hối hận, chẳng lẽ…
Quý Ức sợ là do mình nghĩ quá nhiều, cô cố gắng ép bản thân mình không được nhớ lại.
Tô Hàn đang nghiêm túc nghe, mãi vẫn không lên tiếng.
Được một lúc sau, giọng nói Hạ Quý Thần lại vang lên: “Đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ rất rõ, mười giờ hai mươi bốn phút tối. Trong tất cả những việc tôi đã làm cho đến nay, chỉ có một việc duy nhất khiến tôi hối hận.”
Mười giờ hai mươi bốn phút tối… Thời gian đó chính là lúc anh cùng cô đang ở phòng khách sạn, thậm chí, hình như lúc đó chính là lúc hai người ngủ cùng nhau…
Cho nên những gì cô vừa suy đoán là chính xác.
Đầu ngón tay Quý Ức khẽ run lên, cô cố gắng siết chặt bàn tay mình.
“Tôi muốn biết, tại sao sau đó lại phát sinh nhiều chuyện như vậy. Tôi thật sự muốn biết, tại sao đến bây giờ tôi vẫn còn áy náy nhiều như vậy…” - Giọng nói của Hạ Quý Thần đầy khổ sở, dừng một lát, anh lại nói tiếp: “… Nếu được quay lại đêm đó, tôi nhất định sẽ không làm vậy!”
Người nãy giờ không lên tiếng rốt cuộc cũng chịu mở lời: “Anh Thần…”
Hắn muốn an ủi Hạ Quý Thần nhưng chỉ gọi tên... Không biết nên nói như thế nào, cho nên ngừng lại.
Hạ Quý Thần giống như không nghe thấy tiếng của Tô Hàn, anh vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân. Tiếp tục lên tiếng, giọng nói càng lúc càng nhỏ dần: “Chỉ có trải qua mới hiểu được, khoảng thời gian tại trung học Tô Thành đó tươi đẹp đến mức nào… Cậu không biết đâu, tôi rất nhớ khoảng thời gian đó. Gần đây, hầu như mỗi đêm đều nằm mơ, đều rất nhớ đến cô ấy khi đó..."
Nghe thấy lời nói của anh, Quý Ức chợt nhớ tới cách đó không lâu, Hạ Quý Thần nói với cô là anh rất áy náy. Còn có đêm sinh nhật cô, anh còn nói với cô muốn mọi thứ trở về như lúc ban đầu.
Anh từng nói với cô nhiều lời khó nghe như vậy, khiến cho cô cảm thấy chật vật, khó chịu. Thậm chí vào đêm hôm đó bốn năm trước, cô còn suýt mất mạng trên bàn mổ.
Cô không hận anh là chuyện không thể nào.
Cho nên đối mặt với lời xin lỗi, lời đề nghị của anh. Cô trầm mặc không nói, nhưng thật ra trong lòng cô rất rõ, tất cả là vì cô vẫn có chút không tin anh.