“Sủng phi?” - Tô Hàn “A” một tiếng rồi cười ầm lên: “Cậu nghĩ hay lắm! Nhưng trong lòng tụi mình đặt cho câu biệt danh là…”
Tô Hàn chưa nói hết câu, dừng lại cười một chút mới nói tiếp: “… Đại ma vương!”
Cô vốn tưởng rằng sẽ là “Khuynh quốc khuynh thành (*)” hay là “Tuyệt thế yêu cơ (*)” nhưng sau khi nghe Tô Hàn nói xong, cô liền sửng sốt. Sau đó cau mày, hỏi ngược lại hắn ba chữ kia, giọng nói giống như đang nghe nhầm: “Đại ma vương?”
“Đúng vậy, cậu lúc đó quả thật là ác mộng của người khác. Cậu đi ăn cơm ở căn tin, chỉ cần xếp hàng quá năm phút, anh Thần đã muốn phát điên lên. Cậu đi nhận bưu kiện ở cổng trường, bị phơi nắng quá năm phút, anh Thần cũng đã muốn phát điên đi được. Ngay cả lúc đi ngang qua cửa phòng học, sàn đầy nước, cậu không cẩn thận suýt té, anh Thần càng muốn phát điên. Lúc mà cậu đi ngang qua vườn hoa bị vòi phun nước tự động làm ướt váy, anh Thần cũng không biết vì sao quay qua mắng tụi mình một trận. Thế cũng thôi đi, cậu làm bài thi không được, tâm trạng anh ấy cũng không tốt. Đây là những chuyện không ngờ mà bọn tớ không cách nào tránh được, anh Thần cũng nổi điên với bọn mình...”
Cho dù đã qua rất nhiều năm, khi hồi tưởng lại những năm tháng gian khổ đó, Tô Hàn vẫn không nhịn được tâm tình, cầm chút rượu uống cạn: “… Cậu nói xem! Nếu cậu không phải đại ma vương thì là cái gì?”
Quý Ức nghe thấy lời ai oán của Tô Hàn, khóe môi khẽ mím lại.
Nụ cười kia của cô còn chưa kịp ra thì lại nghe thấy Tô Hàn lên tiếng: “Ngươi không phải ma vương bình thường, mà là đại ma vương người gặp người sợ, hoa thấy hoa tàn!”
Cô đáng sợ như vậy sao? Người gặp người sợ, hoa thấy hoa tàn?
Quý Ức thầm “hừ” một tiếng trong lòng.
Cô tưởng rằng Tô Hàn nói đến đây đã xong rồi. Ai ngờ Tô Hàn nuốt mạnh một ngụm rượu, sau đó bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa còn là cái loại đại ma vương đến trong giấc mơ mà thấy cậu thôi, cũng sợ đến nỗi chảy mồ hôi ướt sũng cả người... Phải gọi là Hắc Ám Đại Ma Vương!”
Thời đi học, trong lòng bọn họ đều nói cô như vậy sao?
Quá đáng!
Ngược lại, Quý Ức lại không thấy tức giận, nhưng cũng có chút tâm tình cô nữ sinh nhỏ bé ngày xưa trỗi dậy, có chút phẫn hận cứ vòng vòng trong đầu cô. Cô khẽ nhìn ra đường từ cửa sổ, nhìn thấy cách đó không xa, có rất nhiều sạp quần áo nhỏ, không ít người đang vây xung quanh mua hàng.
Thời còn đi học, mối quan hệ của cô và Hạ Quý Thần ở thời gian đó là tốt nhất, hầu như ngày nào cũng tụ tập với đám Tô Hàn.
Vì sợ Hạ Quý Thần nên không ai dám trêu chọc cô nhưng thỉnh thoảng có người nói sai, chọc cô không vui, cô sẽ lấy điều này làm biện pháp dùng đi dùng lại rất nhiều lần.
Giống như hiện tại, Tô Hàn dám thẳng thắn nói cô là đại ma vương…
Quý Ức suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía Tô Hàn: “Cậu, không phải nói tớ là đại ma vương người gặp người sợ, hoa thấy hoa tàn, nằm mơ nghĩ đến cũng sợ đến chảy mồ hôi, ướt sủng người sao? Đã nói rõ như vậy thì cậu không dám chọc tớ, nếu đã không dám…”
Quý Ức giơ tay lên, nhìn về phía hàng dài người đang xếp hàng mua đồ ăn vặt cách đó không xa: “… Vậy cậu mau đi mua cho bổn đại ma vương một phần ăn vặt!”
Tô Hàn đang bưng ly rượu, chuẩn bị đưa lên miệng thì nghe được lời Quý Ức nói, cả bàn tay khẽ run lên, suýt làm rớt ly rượu xuống đất: “Không phải chứ! Nóng như vậy! Cậu lại bắt tớ thay cậu đứng xếp hàng dài như vậy mua đồ?”
Quý Ức không nói chuyện, giống y như ngày xưa, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Hạ Quý Thần, chuyện kế tiếp giao cho anh.
***(*) Khuynh quốc khuynh thành: Tuyệt sắc, xinh đẹp, kiều diễm.
(*) Tuyệt thế yêu cơ: Ý chỉ vẻ đẹp sắc sảo, quyến rũ.