Cô không ngừng xoa lồng ngực của mình, qua một lúc lâu rốt cuộc cô cũng lấy lại được vẻ bình tĩnh.
Từ phòng vệ sinh đi ra, trở lại phòng Karaoke. Hạ Quý Thần đã không có ở trước màn hình lớn KTV nữa, một nữ diễn viên và một nam diễn viên đang song ca bài “Hiroshima, My Love”.
Quý Ức di chuyển ánh mắt tìm Đường Họa Họa và Bạc Hà. Cô nhìn thấy Hàn Tri Phản và Trần Bạch đang đứng cùng một chỗ với Hạ Quý Thần ở trước cửa sổ.
Trên người anh đã không còn tuôn ra tình ý sâu đậm nữa, chỉ có sự lạnh lùng và cao ngạo trước sau như một của ngày thường.
Trần Bạch và Hàn Tri Phản hẳn rất quen thuộc, hai người nhiệt tình trò chuyện, trên mặt thỉnh thoảng còn hiện lên nụ cười. Hạ Quý Thần giống như là không hề nghe bọn họ nói chuyện, lúc bọn họ lớn tiếng cười nói, mặt mày anh cũng không thay đổi sắc diện.
Trên tay anh cầm một cái ly thủy tinh dáng dài, thỉnh thoảng đưa lên miệng nhấp một chút, dáng vẻ cao quý, cực kỳ đẹp mắt.
So với thuở thiếu niên, anh của hiện tại càng thêm phong độ, trong dáng người trầm lặng mang theo vẻ nam tính, giống như là “loại độc dược” trí mạng nhất của phụ nữ… Lúc Quý Ức nhìn chằm chằm Hạ Quý Thần, trong lòng không nhịn được mà âm thầm đánh giá. Anh như là nhận ra có người đang nhìn mình nên hơi nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Quý Ức sợ bị Hạ Quý Thần bắt được quả tang tại trận, vội vàng dời ánh mắt đi, tiếp tục tìm kiếm Đường Họa Họa và Bạc Hà.
Ánh mắt cô trong một lúc lơ đãng chạm phải ánh mắt của Hạ Quý Thần, cũng chưa đến một giây đối mặt nhưng hô hấp của Quý Ức lại trở nên khó khăn lần nữa.
Quý Ức vội vàng hít thở, hít thở sâu, hít thở sâu hơn nữa. Đến khi tìm được Đường Họa Họa và Bạc Hà hơi thở của cô mới trở lại bình thường được.
Cô vừa đi về phía hai người họ vừa suy nghĩ: “Thật là kỳ quái, Hạ Quý Thần che giấu trong người công năng dưỡng khí gì sao? Nếu không thì tại sao tối nay mình chỉ cần nhìn anh ta một cái, liền cảm thấy khó thở đến vậy?”
Đường Họa Họa và Bạc Hà là hai người được Hạ Quý Thần đặc biệt mời tới dự sinh nhật của Quý Ức. Sáng mai các cô phải về Bắc Kinh, Quý Ức sợ ở lại quá muộn, sáng mai hai người dậy không nổi sẽ để lỡ chuyến bay, nên lúc 10 giờ cô liền dẫn hai người quay về khách sạn trước.
Quý Ức rửa mặt xong sau đó nằm trên giường. Đường Họa Họa liền đi vào phòng vệ sinh. Bạc Hà có điện thoại gọi tới nên trốn ra hành lang để nghe.
Trong phòng chỉ còn một mình Quý Ức, cô nhìn chiếc điện thoại mình đang cầm. Nửa tiếng trước cô gửi tin nhắn cho “Hạ Dư Quang” nhưng không nhận được trả lời. Cô mở Weibo ra nhưng phát hiện không có gì để xem nên lại bỏ điện thoại xuống. Sau đó nghĩ đến tối nay mình còn chưa mở quà sinh nhật đã nhận được, liền từ trên giường leo xuống, chạy đến trước bàn đọc sách bắt đầu mở quà.
Trần Bạch tặng cô một chiếc nón che nắng đang hot trên mạng.
Trình Vị Vãn tặng cô một cuốn tiểu thuyết của cô ấy với chủ đề có liên quan đến truyện tranh.
Hàn Tri Phản và cô không quen biết nhưng vẫn tặng quà cho cô, anh ta tương đối giàu có nên tặng một bộ trang điểm rất đắt tiền.
Mở hết quà của mọi người, Quý Ức mới nhớ tới trong túi xách của mình còn có một món quà của Hạ Quý Thần tặng.
Cô vội vàng mở ra, một cái hộp nhỏ màu xanh da trời được đóng gói rất tinh xảo. Sau khi mở ra, cô thấy bên trong là một sợi dây chuyền, phía sau dây chuyền có khắc chữ ”Quý”.
“Quý?”
Hạ Quý Thần thật là kỳ quái. Tại sao không khắc chữ Ức? Mà lại khắc chữ Quý chứ?
Đang lúc Quý Ức nghi ngờ sợi dây chuyền thì điện thoại của cô có tin nhắn ngắn gửi đến. Cô cầm dây chuyền chạy thẳng một mạch tới bên giường, cầm điện thoại di động lên, “Hạ Dư Quang” rốt cuộc cũng trả lời cô:
“Mới vừa làm xong… Em đang làm gì?”
Quý Ức thành thật trả lời:
“Đang mở quà sinh nhật.”
Vừa nói, Quý Ức liền chụp một tấm hình sợi dây chuyền trong tay, gửi cho “Hạ Dư Quang”.