Thấy Hạ Quý Thần không tiếng động gật nhẹ đầu một cái. Trần Bạch mới quay người, nhìn Quý Ức nói: “Quý tiểu thư, tạm biệt!”
“Tạm biệt!” - Quý Ức đáp một tiếng, giọng cô nhẹ đến mức khó có thể nghe được.
Trần Bạch cũng không để ý, chỉ dịu dàng cười với cô một cái, sau đó nhanh chân rời khỏi phòng.
Nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, đầu ngón tay đang xách đồ của Quý Ức cũng không tự chủ được mà run lên một cái.
Không biết Hạ Quý Thần rốt cục đang nghĩ gì. Sau khi Trần Bạch rời khỏi, ánh mắt của hắn lại nhìn về phía cô... nhìn một lúc lâu vẫn không mở miệng nói câu nào.
Vốn chưa kịp suy nghĩ thật kĩ nên nói gì. Quý Ức đã vô cùng hồi hộp, bây giờ lại bị Hạ Quý Thần nhìn như vậy, cô càng thêm bối rối. Không tự chủ được dời mắt khỏi người anh, chăm chú nhìn xuống chân mình.
Trần Bạch đi khỏi, trong phòng lập tức trở nên yên ắng. Ngay sau đó, không khí cũng có chút nặng nề.
Ngoại trừ tiếng gió từ máy điều hòa, trong phòng không còn âm thanh nào khác.
Mặc dù Quý Ức không nhìn Hạ Quý Thần, nhưng cô có thể cảm giác được ánh mắt anh đang chăm chú nhìn cô. Cô càng thêm khẩn trương, hô hấp bắt đầu rối loạn. Ngay khi cô sắp không chịu được nữa, Hạ Quý Thần vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng nói.
Quý Ức vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Hạ Quý Thần đang duỗi tay chỉ về phía cái Sofa cạnh cô, nói: “Ngồi đi!”
Quý Ức nhỏ giọng đáp một tiếng, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ khoảng hai giây. Sau đó mới bước đến cạnh Sofa, tìm vị trí cách xa Hạ Quý Thần nhất, ngồi xuống, sau đó bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn!”
Hạ Quý Thần cũng không tiếp lời cô, mà nhìn về phía chai nước khoáng còn chưa khui trên bàn trà, hơi giơ cằm lên, nói: “Ở đó có nước.”
Quý Ức hiểu ý của anh là muốn mời cô uống nước, cô nhẹ gật đầu đáp lại.
Có lẽ Hạ Quý Thần cho rằng cô đến tìm mình là có chuyện quan trọng cần nói. Cho nên giọng điệu không nóng không lạnh mở miệng: “Cô chờ tôi một lát!”
“Ừm!” - Quý Ức đáp.
Hạ Quý Thần cũng không nói tiếp, cúi đầu, tiếp tục cột băng trên tay phải.
Quý Ức ngồi ngay ngắn trên Sofa, vắt hết óc suy nghĩ xem một lát nữa khi Hạ Quý Thần hỏi cô tìm anh có chuyện gì, cô nên trả lời như thế nào.
Một lần nữa, trong phòng lại rơi vào im lặng.
Ước chừng năm phút sau, Quý Ức vẫn chưa tìm được cái cớ hay ho nào. Cô chán nản nhíu mày, quyết định mặc kệ, sau đó quay đầu liếc nhìn Hạ Quý Thần.
Anh ta đang lấy băng gạc ra, miệng vết thương chảy rất nhiều máu, cho nên băng gạc chỉ toàn một màu đỏ.
Vết thương nằm trong lòng bàn tay có hai chỗ rất sâu, da thịt đều bị lồi ra, nhìn mà giật mình.
Mặt bàn bên trái anh có đặt băng gạc mới; kẹp; bông băng; rượu cồn và một cái bình trắng nhỏ không biết là thứ gì. Cô nhớ hình như đó là thuốc mỡ.
Hình như là anh chuẩn bị tự thay thuốc cho mình.
Anh tháo băng quăng vào thùng rác bên cạnh. Sau đó dùng tay trái cầm kẹp kẹp miếng bông.
Giống với khi ăn cơm lúc chiều, hẳn là không quen sử dụng tay trái cho nên động tác của anh có hơi khó khăn, phải mất nhiều công sức mới có thể kẹp được miếng bông. Lúc định thấm rượu thì lại bất cẩn làm rơi miếng bông vào bình rượu.