Trình Vị Vãn ngồi xổm trên mặt đất, cầm kẹp và kéo, nhanh chóng gắp sạch sẽ những mảnh thủy tinh cắm trong tay Hạ Quý Thần.
Kế đó, Trình Vị Vãn kẹp một miếng bông, thấm cồn, bắt đầu khử độc vết thương trong lòng bàn tay Hạ Quý Thần rồi bôi thuốc.
Một loạt động tác thật thành thục, Hàn Tri Phản ngồi một bên bàn bạc chính sự với Hạ Quý Thần, trong lúc vô tình liếc nhìn động tác trên đầu ngón tay cô, đã bị thu hút cứ nhìn chằm chằm vào hai bàn tay nhỏ bé, trắng noãn của Trình Vị Vãn đang băng bó cho Hạ Quý Thần.
Mãi cho đến khi vết thương của Hạ Quý Thần đã được Trình Vị Vãn băng bó tốt, bắt đầu thu dọn thùng thuốc, Hàn Tri Phản mới dời ánh mắt khỏi đầu ngón tay cô, nhìn vào khuôn mặt của cô.
Khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn, dáng vẻ trầm tĩnh... Nhìn thế nào cũng khiến cho người ta có cảm giác thư thái.
Hàn Tri Phản nhịn không được nên nhìn mãi cho đến khi điện thoại trong lòng bàn tay “Leng keng leng keng” kêu không ngừng, hắn mới thu ánh mắt về, cúi đầu tiếp tục bàn bạc công việc của mình.
“Chú ý đừng đụng vào nước, tôi để thuốc mỡ ở đây cho anh, nhớ bôi thuốc.” Thu dọn đồ đạc xong, Trình Vị Vãn đứng lên, vừa xách thùng thuốc, vừa nhìn về phía Hạ Quý Thần đang ngồi một bên, chậm rãi nói.
Hạ Quý Thần nhẹ giọng “Ừm” một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Trình Vị Vãn khẽ nói “Hẹn gặp lại” rồi cất bước rời khỏi.
Lúc cô đi qua bên người Hàn Tri Phản, Hàn Tri Phản vốn đang nhìn vào màn hình điện thoại, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Trình Vị Vãn.
Trình Vị Vãn dường như cảm giác được cái nhìn của Hàn Tri Phản, quay lại nhìn hắn, tầm mắt hai người chạm nhau. Trình Vị Vãn cũng không né tránh, vẻ mặt thoải mái, lễ phép nhếch môi cười một cái với Hàn Tri Phản, sau đó đi sát qua bên cạnh hắn, bước chân bình tĩnh rời khỏi phòng Hạ Quý Thần.
Khép cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai người Hàn Tri Phản và Hạ Quý Thần.
Hàn Tri Phản tiếp tục nói chuyện điện thoại một lúc, sau đó mới để di động xuống, quay đầu nhìn về phía Hạ Quý Thần.
Anh đang ngồi tựa người trên ghế sofa, ngửa đầu nhìn chằm chằm lên trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì, thoạt nhìn có hơi thất thần.
Hàn Tri Phản nhìn chằm chằm vào Hạn Quý Thần, không nói chuyện, đứng dậy đi đến quầy bar bên cạnh, mở một chai rượu đỏ, quay trở về sofa, đổ rượu vào ly, đặt trước mặt Hạ Quý Thần.
Ly rượu vừa chạm mặt bàn cẩm thạch phát ra tiếng vang thanh thúy, quấy nhiễu tâm trí Hạ Quý Thần, anh ta chợt ngồi thẳng người lên, nhìn lướt qua ly rượu trước mặt đưa tay nâng ly lên.
Hàn Tri Phản ngồi xuống, quơ quơ chén rượu, uống hết nửa ly, sau đó nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Hạ Quý Thần, dò xét trong chốc lát, bỗng nhiên cong môi cười, lên tiếng hỏi: “Anh Thần, là vì cô ấy sao?”
Động tác đưa chén rượu lên môi của Hạ Quý Thần cũng không dừng lại, chỉ hơi nghiêng đầu, nhìn lướt qua Hàn Tri Phản.
“Bốn năm đại học, cứ mười tám hàng tháng anh sẽ đến Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp lại chấp nhận bỏ qua tương lai tốt đẹp, phong quang vô hạn (*) để đến Bắc Kinh. Lúc “Tam thiên si” bị rút vốn, anh thà rằng lui bước, chịu lỗ, cũng muốn tôi giúp anh tìm nhà đầu tư mới, dù là không có lợi nhuận đi nữa, anh cũng muốn làm bộ phim này, tất cả đều bởi vì cô ấy... Bởi vì nhân vật nữ số 2 bị thương kia, đúng không?
Bị nhìn thấu tâm sự, động tác uống rượu của Hạ Quý Thần bỗng dưng dừng lại.
Hàn Tri Phản hiểu rất rõ Hạ Quý Thần, thấy rõ từng động tác rất nhỏ của anh ta, cũng hiểu được bản thân đã đoán đúng.
Hắn không tiếp tục truy hỏi đến cùng việc riêng của Hạ Quý Thần, mà ngược lại bưng ly rượu, uống thêm hai ngụm nữa, mới mở miệng nói: “Anh Thần…”
***
(*) Phong quang vô hạn: vô cùng oai phong, thịnh vượng.