Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Âm thanh nói chuyện của người giúp việc cùng Hạ Dư Quang có chút nhỏ cho nên Qúy Ức không nghe thấy chút gì, đại khái qua một phút đồng hồ thì người giúp việc quay trở lại: “Tiên sinh nói hiện tại ngài ấy không muốn ăn, nói ngài ăn một mình đi”.
Qúy Ức “ừ” một tiếng, cúi đầu húp một ngụm cháo, sau đó lại mở miệng nói: “Phiền dì chuẩn bị giúp tôi một phần ăn, tôi mang vào cho anh Dư Quang”.
“Được, thiếu phu nhân, ngài chờ một chút”.
Quý Ức không lên tiếng nữa, đẩy nhanh tốc độ ăn.
Ăn hết chén cháo, Qúy Ức cầm khăn giấy lên lau miệng một chút, sau đó đứng dậy bưng lấy phần ăn người giúp việc đã chuẩn bị, đi về phía thư phòng.
Bởi vì sợ bữa sáng bị đổ xuống đất nên Qúy Ức không dám bưng khay bằng một tay, cô dùng cánh tay phải đụng đụng vào cánh cửa, ý tứ muốn tạo ra tiếng động để lễ phép thông báo cho người trong thư phòng, ai ngờ cửa lại không đóng, bị va chạm của cô làm mở rộng ra.
“Hạ Dư Quang” đang ngồi trên bàn đọc sách, tập trung tinh thần cầm bút không biết đang viết cái gì, nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Sau khi nhìn thấy Qúy Ức, vẻ mặt của “Hạ Dư Quang” rõ ràng hiện lên sự hoảng loạn, sau đó liền nhanh tay đem đồ ở trên bàn nhét lung tung vào ngăn kéo.
Động tác của Hạ Qúy Thần quá nhanh cho nên Qúy Ức chỉ mơ mơ hồ hồ nhìn thấy chứ không rõ ràng, cô không nghĩ tới “Hạ Dư Quang” sẽ phản ứng như vậy nên liền ngẩn người, qua giây lát mới vừa cười cười vừa xin lỗi: “Anh Dư Quang, thực xin lỗi, em đã gõ cửa, nhưng lại không nghĩ tới cửa không có đóng”.
Hạ Qúy Thần điều chỉnh lại cảm xúc thật tốt,sau đó mới hướng về phía Qúy Ức cười nhạt, lắc lắc đầu.
Quý Ức tiến lên phía trước, đem bữa sáng đặt ở trên bàn sách: “Anh Dư Quang, em nghe dì giúp việc nói anh không muốn ăn, cái này không thể được, không muốn ăn cũng phải ăn một chút”.
Hạ Qúy Thần cầm lấy điện thoại đang đặt trên bàn, gõ gõ hai cái: “Cám ơn em, đợi lát nữa anh sẽ ăn”.
Quý Ức thấy “Hạ Dư Quang” chịu ăn cơm, lúc này mới yên lòng: “Chút nữa em lại quay lại …..”.
Cô còn chưa có nói xong lời tạm biệt, “Hạ Dư Quang” lại giống như là nhớ ra chuyện gì, cầm điện thoại lên gõ chữ: “Tiểu Ức, có phải em với Qúy Thần có một ít mâu thuẫn hay không?”.
Anh Dư Quang làm sao lại biết?
Quý Ức nhìn thấy những lời này, biểu tình bỗng dưng đình trệ, mấy giây sau cô mới hiểu ra, Hạ Dư Quang và Hạ Qúy Thần là anh em thân thiết, quan hệ của bọn họ tốt như vậy, anh Dư Quang biết được cũng là bình thường, chỉ là có khi nào anh Dư Quang cũng giống như Hạ Qúy Thần, thật sự nghĩ cô là người phụ nữ không sạch sẽ?
Đáy lòng Qúy Ức có chút thấp thỏm, suy nghĩ còn chưa có thông suốt thì “Hạ Dư Quang” lại thu hồi điện thoại, tiếp tục gõ chữ: “Có phải có hiểu lầm chỗ nào hay không?”
Hiểu lầm?
Anh Dư Quang cư nhiên cũng sẽ dùng hai chữ “hiểu lầm”, đây có phải ý nói là anh ấy có chút tin tưởng cô?
Quý Ức khẽ há miệng, có chút do dự được, nhìn “Hạ Dư Quang” một lát rồi mới mở miệng: “Anh Dư Quang, anh nói là hiểu lầm? Có phải ý muốn nói là anh tin tưởng em không phải loại phụ nữ như vậy?”
Tối hôm qua Hạ Qúy Thần cũng đã mơ hồ biết được chân tướng sự việc, sở dĩ hắn hỏi bóng gió như vậy chẳng qua là muốn nghe thấy sự khẳng định từ cô, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, đáy lòng hắn hoàn toàn sáng tỏ.
Hắn chỉ cảm thấy tim mình như bị dao đâm, đau đến không thở nổi, hắn miễn cưỡng ổn định ngón tay, bắt chước giọng điệu Hạ Dư Quang nói chuyện với cô ở trong video, gõ mấy chữ trên màn hình: “Mãn Mãn, anh đương nhiên tin tưởng em”.