Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Xe chuyên dụng chở Thiên Ca theo sát phía sau xe taxi của Qúy Ức, ước chừng gần nửa tiếng đồng hồ thì xe mới dừng lại.
“Ngàn tỷ, cô ta tới Duyệt viên”.
Duyệt viên? Qúy Ức đến trung tâm biểu diễn hài kịch xa hoa này làm gì? Trong ấn tượng của cô ta, Qúy Ức đối với hài kịch cũng không có lấy nửa điểm hứng thú …
Thiên Ca không nói chuyện, ấn đường nhăn lại, đại khái qua nửa phút đồng hồ thì mới quay đầu nhìn về phía người đại diện: “Đêm nay trong giới có những ai tới Duyệt viên xem hài kịch?”.
“Đợi tôi hỏi một chút”. Người đại diện nói xong, liền cầm lấy điện thoại, nhưng chưa tới ba mươi giây lại giống như là nhớ ra chuyện gì, mở miệng nói với Thiên Ca: “Cô xem trí nhớ của tôi này, tôi suýt nữa quên mất, không phải gần đây Lâm tổng mới đầu tư một bộ phim sao? Ông ấy còn hẹn cô ăn cơm, không phải là cô cùng ông ấy hợp tác khiến ông ấy rút vốn của “Tam thiên si” sao? Ngày hôm qua ông ấy còn gọi điện thoại cho cô, nói hôm nay có một bữa tiệc ở Duyệt viên, hỏi cô có tham dự được không, cô vì muốn đi tìm đạo diễn Hạ nên đã cự tuyệt …”.
Người đại diện còn chưa nói xong, Thiên Ca liền bừng tỉnh: “Ồ, đúng là có chuyện này”.
Cho nên Qúy Ức tới Duyệt viên là vì Lâm Chính Ích?
Thiên Ca rũ mắt, im lặng mới chừng ba giây đã liền ra quyết định: “Đi vào, đêm nay chúng ta cũng tới Duyệt viên xem hài kịch”.
“Nhưng mà, tối nay cô còn có hẹn với Nghiêm tổng …”.
“Đẩy lùi lại”. Thiên Ca không chờ người đại diện nói hết đã ra hiệu cho tài xế lái xe tiến vào Duyệt viên.
“Duyệt viên” là nơi yêu cầu phải hẹn trước mới được vào.
Qúy Ức vừa đến trước cửa ra vào của Duyệt viên liền bị chặn lại.
Cô lấy di động ra, gửi một tin nhắn qua WeChat cho Lâm Chính Ích.
Trên màn hình hiển thị chữ “đã xem”, điểu này biểu hiện là Lâm Chính Ích đã đọc tin nhắn, nhưng Qúy Ức phải đợi khoảng hơn mười phút, Lâm Chính Ích ở đầu dây bên kia mới trả lời: “Tôi kêu người ra dẫn cô vào”.
Quý Ức biết Lâm Chính Ích đây là đang làm khó dễ cô, nhưng cô lại vẫn duy trì bộ dáng nhàn nhã, không vội không hoảng hốt, khách sáo trả lời lại Lâm Chính Ích: “Cám ơn, Lâm tổng”.
Sau khi gửi tin nhắn đi, Qúy Ức đứng ở cửa Duyệt viên tiếp tục chờ gần nửa tiếng đồng hồ mới có một người đàn ông trẻ tuổi khoan thai đi tới trước mặt cô, mang theo vào phần không xác định mở miệng: “Xin hỏi, cô là Qúy Ức?”.
Quý Ức mỉm cười lên tiếng: “Vâng, là tôi”.
“Là Lâm tổng để cho tôi tới đón tiếp cô, xin mời cô đi theo tôi”. Người đàn ông nói xong, liền mang Qúy Ức đi vào trong “Duyệt viên”.
Dọc theo hành lang màu đỏ, người đàn ông dẫn Qúy Ức rẽ trái rẽ phải mấy lần thì mới dừng lại trước một căn phòng, sau đó đẩy cửa phòng rồi làm một tư thế “mời” với cô.
Qúy Ức cùng người đàn ông một trước một sau vào phòng.
Đối diện với cánh cửa là trống không, cách đó không xa có một sân khấu biểu diễn hài kịch.
Người nghệ sĩ biểu diễn xoay chuyển con mắt, khẽ mở môi đỏ, xướng lên một khúc ê ê a a.
Trong phòng có bảy người, hầu như tất cả đều nhìn không chớp mắt sân khấu kịch, giống như là đang thực sự chăm chú thưởng diễn.
Người đàn ông dẫn Qúy Ức đến đây đóng cửa lại, bảo cô ở chỗ này chờ một lát, sau đó liền tay chân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lâm Chính Ích, cúi đầu nói nhỏ bên tai ông ta.
Bộ dáng của Lâm Chính Ích giống như kiểu nghe diễn đến ngấm vào trong người, rung đùi theo giai điệu, đợi người đàn ông nói xong thì mới quay đầu, liếc mắt nhìn Quý Ức một cái, sau đó mới nghiêng đầu mở miệng nói chuyện với người đàn ông kia.