Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Quý Ức xem di động có chút chăm chú nên không nhận ra Hạ Qúy Thần đã tới gần, thẳng đến khi hắn đem hòm thuốc đặt lên trên bàn trước mặt của cô thì cô mới hơi ngẩng đầu nhìn lại: “Anh Dư Quang”
Hạ Qúy Thần đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại của Qúy Ức, nghe thấy cô nói liền đem tầm mắt thu trở về, ở trên di động gõ mấy cái rồi đưa cho Qúy Ức: “Anh giúp em thay băng”.
Nói xong Hạ Qúy Thần chỉ chỉ xuống tay của Qúy Ức.
Qúy Ức hiểu ý của hắn liền vội vàng đặt điện thoại xuống, nói câu “cảm ơn” xong lại ngoan ngoãn đem tay đang bị quấn băng duỗi qua.
Tay của Hạ Qúy Thần đang bộn rộn nên không thể gõ chữ, vì vậy hai người không có gì để nói chuyện, trong nhà cũng liền yên. tĩnh.
Chờ đến khi Hạ Qúy Thần bôi thuốc rồi băng bó xong cho Qúy Ức, cô lại lần nữa nói câu: “Cám ơn!”
Bọn họ là kết hôn giả, bây giờ tuy rằng ở cùng một chung cư nhưng lại ở hai phòng khác nhau.
Thời gian không còn sớm, Qúy Ức nghĩ cô nói xong câu kia thì “Hạ Dư Quang” sẽ rời đi, không nghĩ tới anh vẫn ngồi ở trên ghế, nhìn chằm chằm di động màu đen của cô, chậm chạp không có ý từ biệt.
Qúy Ức vừa định mở miệng hỏi câu “Anh Dư Quang, còn có việc gì sao?” thì “Hạ Dư Quang” đã đem tầm mắt từ di động của cô quay lại di động của anh, ở trên bàn phím ấn ấn một lát rồi hướng về phía cô: “Lúc anh mới vào phòng, thấy em đang xem Weibo, tra cứu về “Tam thiên si” cùng “Ynetbsp””. Qúy Ức không bởi vì “Hạ Dư Quang” nhìn trộm màn hình của mình mà không vui, chỉ mở miệng nói: “Vâng, đúng vậy!”.
Nghe thấy cô trả lời, Hạ Qúy Thần lại ở trên điện thoại gõ gõ mấy cái: “Em đối với “Tam thiên si” có hứng thú sao?”
“Bộ tiểu thuyết này rất hot, hơn nữa tác giả nhân khí lại rất cao, hiện tại đối với em mà nói thì thật sự là một lựa chọn không tồi”.
Hạ Qúy Thần thu hồi di động, đầu ngón tay đang gõ gõ được hai chữ liền ngừng lại.
Nếu như cô mà biết bộ phim truyền hình này là công ty của hắn đảm nhận, đạo diễn cũng là hắn thì chỉ sợ cô sẽ từ bỏ “Tam thiên si.”.
Hạ Qúy Thần trầm tư một lát, đem mấy chữ vừa nãy đã gõ xóa đi, đổi lại thành: “Như vậy à?!”
Qúy Ức không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là Hạ Dư Quang thuận miệng hỏi nên nhìn anh ấy gõ ba chữ kia thì hơi kéo khóe môi rồi nở một nụ cười.
Hạ Qúy Thần cũng không có ngây ngốc, lại ở trên màn hình gõ hai chữ “Ngủ ngon”, xong liền đứng dậy xách hòm thuốc rời khỏi phòng ngủ của Qúy Ức.
……..
Bệnh của Qúy Ức đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, ngày thứ ba trên cơ bản là không có vấn đề gì.
Ở Tô thành chắc Hạ Dư Quang bận rất nhiều việc nên trưa hôm đó anh liền trở về Tô thành.
Thứ Bảy trường học không có tiết, Qúy Ức liền trở về nhà.
Có một khoảng thời gian Qúy Ức không có cùng mẹ đi dạo phố nên chủ nhật ngày đó cô tâm huyết dâng trào liền cùng mẹ ra ngoài. Lúc ba giờ chiều, cô đang cùng mẹ ngồi ở trong quán cà phê đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.
Gần đây Qúy Ức có rất nhiều cuộc điện thoại quấy rầy nên cô cũng không có sốt ruột tiếp điện thoại liền mà đợi quấy xong ly cà phê cho mẹ mới chậm rãi nhận điện thoại: “Ngài khỏe, tôi là Qúy Ức, xin hỏi ngài tìm ai?”