Sau khi gửi bưu kiện đi, hai người lái xe đến bên ngoài một khu biệt thự.
Khâu Dương Viễn vội xuống xe mở cửa cho Tần Nhan Kim: “Tần đại sư, anh ấy ở trong đó, chúng ta vào đi!”
Tần Nhan Kim gật đầu, nhìn qua phong thủy xung quanh.
Ừm, tổng thể không có vấn đề lớn, nhưng vị trí của đài phun nước, hồ cá nhỏ, và bể bơi tạo thành một trận tụ sát, nếu ở lâu dài, chắc chắn gia đình sẽ bất an, người sống ở đây sẽ mắc bệnh nặng.
Cô khẽ lắc đầu.
Khâu Dương Viễn vừa thấy cô lắc đầu, lập tức hỏi: “Đại sư làm sao vậy, có phải có vấn đề gì không?”
Tần Nhan Kim nói thật: “Phong thủy ở đây đã hình thành sát khí, người ở đây dễ nổi nóng, sức khỏe yếu, nếu tiếp tục ở thì bệnh nhỏ sẽ trở thành bệnh lớn.”
Khâu Dương Viễn gật đầu như gà mổ thóc.
“Đúng, đúng, đúng, anh bạn tôi đúng là một ngọn lửa dễ cháy nổ, ban đầu chỉ là cảm lạnh, sốt, đau bụng, ai ngờ hôm trước đi bệnh viện khám ra bệnh dạ dày, bác sĩ bảo nếu còn kéo dài, có thể thành ung thư dạ dày. Trước đây anh ấy không như vậy, rất hòa nhã, nhưng hai năm gần đây không hiểu sao miệng như gắn bom, gặp ai cũng muốn phát nổ. Tần đại sư, lát nữa nếu anh ấy nói gì khó nghe, mong cô đừng giận.”
Lời vừa dứt, một giọng quát u ám vang lên.
“Khâu Dương Viễn, cậu lại nói xấu tôi nữa, tin không, tôi đá chết cậu đấy.”
Tần Nhan Kim nhìn về hướng giọng nói, thấy một thanh niên mặc đồ thoải mái bước ra từ biệt thự.
Thanh niên trạc tuổi Khâu Dương Viễn, vẻ ngoài anh tuấn, ngũ quan sâu sắc, giữa mày toát ra sự kiêu ngạo và u ám, toàn thân phát ra khí kháng cự.
Như thể trên trán hắn có dòng chữ: “Đừng đụng vào tôi.”
Tuy nhiên, trong mắt Tần Nhan Kim, thanh niên này bị bao phủ bởi oán khí mạnh mẽ, oán khí đó như một con mãnh thú khát máu, phát ra luồng khí khiến người ta sợ hãi.
“Cô là ai? Cậu lại có bạn gái mới à?”
Từ “lại” dùng rất chuẩn…
Hắn nheo mắt, nhìn Tần Nhan Kim từ trên xuống dưới, đầy vẻ châm chọc: “Tầm nhìn cũng tiến bộ hơn mấy lần trước, nhưng cô này mắt không tốt, lại đi thích cậu.”
Nhưng phải nói, cô gái này ngũ quan tinh tế xinh đẹp, khí chất lạnh lùng thanh cao, có sự thoát tục.
Chỉ là dáng người hơi gầy, ăn mặc hơi giản dị, nếu biết cách ăn diện, hẳn sẽ rực rỡ hơn nhiều.
Mặt Khâu Dương Viễn lập tức biến sắc, mồ hôi lạnh tuôn xuống, chân run lên.
“Anh bạn, chúng ta là anh em chí cốt, cậu đừng hại tôi, đây là đại sư tôi mời về, đại sư xem tướng, cậu nói cẩn thận, tôi còn muốn sống thêm vài năm!”
Dư Tuấn Dật ngạc nhiên: “Đại sư xem tướng? Là cô ta? Không phải tôi nói, cậu bị lừa ở đâu thế, lừa tiền hay lừa tình vậy?”
“Tôi chưa mắt mờ đến mức ấy.” Tần Nhan Kim mỉm cười nhạt.
Khâu Dương Viễn ấm ức, thực ra tôi cũng không tệ mà!
Tần Nhan Kim học theo cách Dư Tuấn Dật nhìn cô, đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Dư Tuấn Dật, sinh ra trong gia đình giàu có, mất mẹ từ sớm, cha cưới vợ khác. Mẹ kế mang con trai vào nhà, một năm sau sinh thêm một bé gái. Dù là mẹ kế nhưng bà ấy đối xử với cậu tốt hơn cả con ruột, hiện tại gia đình hòa thuận, mẹ hiền con thảo, tôi nói có đúng không?”
Nghe Tần Nhan Kim nói rành rọt thông tin về bạn thân, Khâu Dương Viễn trong lòng khâm phục vô cùng.
“Đúng, đại sư thật là thần, ba cậu ấy đúng là cưới thêm vợ, nhưng, sao lại là hiện tại gia đình hòa thuận? Sao lại nói hiện tại, chẳng lẽ có biến cố gì?”
Tần Nhan Kim nhìn Dư Tuấn Dật với ánh mắt thương hại.
“Bóp chết bằng khen ngợi.”
“Từ này không xa lạ với các cậu chứ! Mẹ kế càng đối xử tốt, càng nuông chiều cậu, các em của cậu càng căm ghét cậu. Bà ấy rất có toan tính, kiên nhẫn, sẽ dùng mọi thứ xung quanh để hủy hoại cậu dần dần, cuộc đời cậu nằm trong tay bà ấy. Thậm chí, bà ta còn dùng thủ đoạn ngấm ngầm tàn ác đối với cậu.”
Sắc mặt Dư Tuấn Dật lập tức tối sầm, tức giận quát: “Cô là ai, nói bậy bạ gì đó, Khâu Dương Viễn, cô này là do cậu tìm đến? Mau đưa cô ta cút đi, nhà tôi không hoan nghênh cô ta.”
“Còn nữa, hai người đang diễn kịch à?”
Hắn cười nhạt châm biếm.
“Thật là nực cười, nhà họ Dư chúng tôi lớn mạnh, chỉ cần lên mạng tìm là ra ngay. Cô cầm kết quả tra trên mạng rồi giả làm đại sư ở đây. Các người nghĩ tôi ngốc sao?”
“Khốn kiếp, Dư Tuấn Dật, cậu bình tĩnh lại cho tôi. Chúng ta đã là anh em bao nhiêu năm rồi, tôi còn có thể hại cậu sao? Vị này là Tần đại sư, người rất nổi trên các buổi livestream gần đây. Tôi vất vả lắm mới mời được người tới đây, nếu cậu chọc giận người ta bỏ đi, sau này tôi sẽ tuyệt giao với cậu. Hơn nữa, nếu mẹ kế của cậu thực sự có vấn đề, đến lúc đó cậu chết mà không biết vì sao đâu.”
“Mẹ kiếp, cậu muốn ăn đòn à?” Dư Tuấn Dật trừng mắt, làm động tác như muốn đánh người.
Bỏ qua gương mặt khó chịu của Dư Tuấn Dật, Khâu Dương Viễn quay sang nhìn Tần Nhan Kim, nịnh nọt nói: “Tần đại sư, bạn tôi bị lừa đá vào đầu, cô đừng để bụng. Cái đó… mẹ kế của cậu ta thực sự muốn hại cậu ấy sao?”
Tần Nhan Kim dĩ nhiên không chấp vặt với hắn, cô khẽ nhếch môi, cười nhẹ một tiếng.
“Dư tiên sinh rõ ràng vẫn chưa tin tôi. Nhưng không sao, tôi sẽ nói cho cậu vài chuyện mà không ai trên mạng hay người khác biết.”
“Dư tiên sinh, cậu còn nhớ lúc mẹ qua đời không?”
Dư Tuấn Dật mặt mày khó chịu.
Lúc đó hắn vẫn còn là một đứa trẻ, làm sao mà nhớ được nhiều.
Hắn tức giận nói: “Cô bị bệnh à? Lúc đó tôi mới bao nhiêu tuổi, mẹ tôi còn sắp chết, tôi làm sao mà nhớ được nhiều như thế.”
Chỉ lo khóc thôi.
Tần Nhan Kim không để tâm đến thái độ xấu của hắn, nhưng Khâu Dương Viễn vẫn luôn lo lắng Dư Tuấn Dật sẽ đắc tội cô, liên tục nháy mắt ra hiệu.
“Mẹ cậu bảo đừng tin bất kỳ ai, kể cả cha cậu, mọi việc đều phải tự mình làm chủ. Bà ấy để lại cho cậu một khoản tài sản và một hợp đồng. Tài sản là để cậu dùng khi 20 tuổi để làm ăn, còn hợp đồng là cổ phần trong công ty của cha cậu, dù không thể lay chuyển ban quản trị nhưng mỗi năm tiền chia cổ tức cũng lên đến hàng tỷ đồng.”
Tất nhiên, mẹ hắn không nói cụ thể như vậy, chỉ bảo để lại cho hắn vài thứ, cũng vì thế mà Dư Tuấn Dật không mấy quan tâm.
“Cô nói thế, hình như tôi nhớ ra rồi. Mẹ tôi quả thật đã từng nói với tôi, nhưng bà không nói gì về hợp đồng hay tài sản cả!”
Dư Tuấn Dật ngơ ngác.
“Cái gì? Mỗi năm cổ tức lên đến cả tỷ đồng, chết tiệt, anh bạn, thấy là phải chia sẻ đấy. Nếu không phải tôi mời Tần đại sư đến, số tiền này có khi vào tay ai đó rồi!”
Khâu Dương Viễn tranh thủ thời cơ, vội vàng thân thiết khoác vai cậu bạn, cười cợt không ngừng, như thể số tiền đó là của mình.
“Lần này Dư tiên sinh có tin tôi chưa?” Tần Nhan Kim hỏi.
Dư Tuấn Dật rất muốn nói không tin, nhưng sự thật phơi bày trước mắt, khiến hắn khó mà không tin.
Thấy hắn không nói gì, Khâu Dương Viễn lập tức tiếp lời: “Đại sư, đừng quan tâm cậu ta có tin hay không, tôi thì tin cô. Đúng rồi đại sư, cô vừa nói mẹ kế của cậu ta âm thầm làm gì đó, rốt cuộc là chuyện gì?”
Tần Nhan Kim nhấc cằm.
“Chuyện này phải hỏi chính cậu ta thôi. Dư Tuấn Dật, chẳng lẽ cậu không nhận ra từ khi chuyển vào đây, tính tình và sức khỏe của cậu ngày càng tồi tệ, đêm thường xuyên mất ngủ, thỉnh thoảng còn gặp ác mộng?”
Dư Tuấn Dật vốn không muốn trả lời, nhưng Khâu Dương Viễn kín đáo thúc giục, nên hắn đành gật đầu.
“Chắc vậy, tôi không nhớ rõ.”
“Không nhớ cũng không sao. Mẹ kế của cậu có phải thường xuyên mang canh bổ cho cậu, mỗi lần uống xong đều cảm thấy cơ thể nóng ran, rồi đi tắm không?”
“Sao cô biết?”
Dư Tuấn Dật ngạc nhiên, sau đó quay sang nhìn Khâu Dương Viễn, nghi ngờ hỏi: “Có phải cậu nói cho cô ta không?”
Khâu Dương Viễn tức giận: “Tôi rảnh chắc? Hơn nữa, tôi làm sao biết cậu uống loại canh bổ gì.”
Ngay sau đó, cậu ấy nghiêm túc nhìn Tần Nhan Kim.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!