Sáng hôm sau, Tần Nhan Kim hoàn thành bài tập buổi sáng, cô bắt đầu thong thả nấu ăn.
Bỗng một tiếng “soạt”, Thổ Phỉ bay đến, ném xuống đất một con thỏ béo ú, kêu “gù gù” mấy tiếng.
Tần Nhan Kim nhấc con thỏ lên, ít nhất cũng nặng 3 – 4 cân. Cô cười, vuốt nhẹ cái đầu mèo của Thổ Phỉ và khen ngợi: “Giỏi quá, không uổng công ta nuôi ngươi, còn biết chia sẻ nữa.”
Thổ Phỉ chớp chớp đôi mắt to long lanh như gắn thêm mi giả dày, thân thiết cọ cọ vào lòng bàn tay cô.
Đúng lúc Tần Nhan Kim nghĩ rằng con chim này đang muốn lấy lòng chủ nhân thì cô thấy nó buông lỏng móng vuốt, thả xuống bàn một lá bùa được gấp thành hình tam giác.
Khóe miệng cô giật nhẹ, lập tức hiểu ra ý đồ của nó, liền vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi muốn đổi con mồi này lấy lá bùa bình an phải không?”
Thổ Phỉ gật gật đầu mèo của nó.
“Được rồi, thấy ngươi thành ý như vậy, ta sẽ khắc cho ngươi một chiếc ngọc hoàn. Trên đó ta sẽ khắc bùa bình an, bùa tấn công và bùa tích lực. Như vậy, khi ra ngoài gặp những con chim săn mồi hung dữ, ngươi sẽ không rơi vào thế yếu nữa.”
“Gu gu~”
Đúng 8 giờ sáng, Tần Nhan Kim mở phòng livestream trên Hổ Dược.
Khi nhìn thấy lượng người hâm mộ ào vào, ngay cả cô cũng hơi giật mình. Hôm qua mới chỉ có hơn năm mươi vạn fan, đến cuối ngày cũng chỉ lên đến tám mươi vạn fan.
Con số này đã tăng gần gấp đôi, khiến cô có cảm giác như mình thực sự đã nổi tiếng!
Cô chỉ hơi ngỡ ngàng trong giây lát, sau đó mỉm cười chào hỏi mọi người.
“Chào buổi sáng tất cả mọi người!”
Ngay lập tức, khắp màn hình tràn ngập những lời chào hỏi trên khung bình luận.
[Chào buổi sáng, đại sư Tần!]
[Hôm nay, chúng ta sẽ không rút thăm chọn những người gặp nhiều tai họa nữa. Thay vào đó, ta sẽ tìm những người may mắn, phát tài!]
Tần Nhan Kim nói rồi mở tính năng xổ số trên Weibo.
“Trên Weibo có một mục rút thăm với giá 1 đồng. Tôi sẽ thiết lập sẵn, mọi người vào đó tham gia, chọn ra ba người có duyên, tôi sẽ xem bói cho. Như vậy sẽ công bằng với tất cả mọi người.”
Người xem ngay lập tức nhảy cẫng lên vui sướng, ào ạt kéo vào khu vực rút thăm.
Lúc này, một tài khoản có tên Hổ Dược đã khiến cộng đồng mạng chú ý khi gửi tới 5 tấm bản đồ kho báu.
Ngay khi bản đồ kho báu xuất hiện, toàn màn hình lập tức bị lấp đầy bởi những món quà xa hoa, khiến không ai có thể nhìn thấy gì khác.
Phải biết rằng, mỗi tấm bản đồ kho báu có giá một vạn nhân dân tệ, người này vừa bước vào đã ném ngay 5 tấm, hoặc là đại gia thật sự, hoặc là người đang khoe mẽ.
Tuy nhiên, Tần Nhan Kim biết rõ người này là ai.
Cô cười nói: “Cảm ơn ông chủ Hổ Dược đã tặng 5 tấm bản đồ kho báu. Không ngờ ông chủ của tôi cũng vào đây.”
Hổ Dược lập tức gửi một biểu tượng cảm xúc lo lắng.
[Tôi đâu phải là ông chủ gì đâu, đại sư Tần đừng đùa tôi nữa! Tôi vào đây là để cảm ơn đại sư vì lá bùa. không có bùa của đại sư, tôi còn chưa thể ra viện sớm như vậy. Thật sự biết ơn vô cùng!]
Tần Nhan Kim nhẹ nhàng cười đáp: “Đó là việc tôi nên làm mà.”
Dù sao thì, việc ông chủ Hổ Dược phải nằm viện, cũng là nhờ cô mà ra…
Cộng đồng mạng nghe xong liền chuẩn bị sẵn sàng đậu phộng, hạt dưa, nước khoáng, tất cả đều sẵn sàng. Họ thoải mái ngồi xuống, vắt chân chữ ngũ, chuẩn bị nghe chuyện bát quái giữa hai người. Đặc biệt là khi ông chủ Hổ Dược lại nói chuyện khiêm tốn với đại sư Tần như vậy.
Trong lòng họ bỗng dưng ngứa ngáy khó chịu như thể bị mèo cào.
[Ông chủ Hổ Dược này có vẻ không ổn rồi. Làm ông chủ của đại sư Tần cơ mà, phải thể hiện uy thế của mình chứ.]
Ai ngờ Hổ Dược ngay lập tức đáp lại: [Cậu đừng hại tôi chứ! Tôi nào dám làm ông chủ của đại sư Tần. Nếu có thể, tôi còn muốn nhận đại sư làm tổ tiên nữa kìa! Tiếc là tôi không phải họ Tần, không thể tìm lý do dở hơi “Năm trăm năm trước là một nhà” được!]
[Ông chủ này khác với tưởng tượng của tôi ghê. Sao cứ có cảm giác đại sư Tần mới là ông chủ, còn ông ấy là nhân viên quèn vậy?]
[Người trên kia có biết thế nào là “mời thần dễ, tiễn thần khó” không? Đại sư là đại sư, ai dám bất kính với cô ấy chứ.]
[Chắc ông chủ Hổ Dược là ông chủ khổ sở nhất trên thế giới rồi…]
[Chỉ có mình tôi tò mò về lá bùa kia là gì thôi sao? Còn câu “Đó là việc tôi nên làm” của đại sư có ý gì nữa chứ?]
[Có mưu đồ gì đây!]
[Rất rất mờ ám.]
Trong khi mọi người vẫn đang trêu chọc, họ không quên nạp tiền để tham gia rút thăm. Có người bỏ ra 1 đồng, có người bỏ 5.000, thậm chí có người chi tới 10.000, chỉ để được chọn trúng.
Rốt cuộc thì hôm nay đại sư Tần rút thăm là để chọn người có tài lộc, hai chữ tuyệt vời như vậy đương nhiên họ sẽ không bỏ lỡ.
Chỉ một lát sau, ba người có duyên đã được chọn.
Tần Nhan Kim nói: “Được rồi, tiếp theo chúng ta sẽ kết nối với các tài khoản Tôi Muốn Yên Tĩnh, Giọng Bé Loli Đáng Yêu, và Chàng Nam Phụ Si Tình. Chúng ta sẽ kết nối với người có duyên đầu tiên, Tôi Muốn Yên Tĩnh.”
Chẳng bao lâu sau, màn hình xuất hiện một người đàn ông trông u buồn, có vẻ anh tuấn, trưởng thành. Anh để râu, kẹp điếu thuốc ở khóe miệng. Dù không mấy lịch sự nhưng lại toát lên sức hút kỳ lạ.
[Wow, anh chàng đẹp trai quá, khí chất u sầu mệt mỏi nắm bắt chuẩn luôn, nhất là cái cách cắn điếu thuốc, trời ơi, ngầu quá đi!]
[Cũng bình thường thôi, nhưng mà ánh mắt anh ấy đầy phong sương, nhìn là biết người có câu chuyện rồi.]
Tôi Muốn Yên Tĩnh cũng không ngờ chỉ bỏ ra 1 đồng mà lại được chọn trúng, cho đến khi kết nối với buổi livestream, anh mới mơ hồ tin đó là sự thật.
Anh vội dập điếu thuốc và xin lỗi trong phòng livestream: “Xin lỗi đại sư Tần, tôi không nghĩ mình sẽ được chọn…”
Lúc này, Tần Nhan Kim ngạc nhiên phát hiện ra mình có thể nhìn thấy “nhân khí”.
Nhân khí, như tên gọi, là trường khí của con người. Trường khí này có thể hiện bằng nhiều màu sắc khác nhau: đỏ, trắng, tím, đen…
Thông qua sự thay đổi màu sắc của nhân khí, có thể đoán được cuộc đời của một người. Mặc dù nhân khí thay đổi theo thời gian, nhưng so với thuật tướng số thì nó chính xác hơn, chỉ cần một cái nhìn là có thể thấy người đó sắp xảy ra chuyện gì trong thời gian ngắn.
Đây chính là sự kỳ diệu của nhân khí.
“Luật cũ, tôi sẽ tính quá khứ trước, anh không ngại chứ?”
“Tính đi đại sư, tôi chịu được!”
Nghe vậy, cộng đồng mạng bật cười.
[Nghe giọng này, có vẻ có chuyện đây!]
[Cảm giác như sắp có drama rồi, đại sư làm anh ta chết xã hội, tôi thích nhất là nghe chuyện xấu hổ hồi nhỏ của người khác, nhất là của người đẹp trai hơn mình!]
[Người trên kia nói đúng ý tôi ghê.]
Tần Nhan Kim thấy mọi người đang hào hứng hóng chuyện, không khỏi lắc đầu cười.
“Cao Dịch, hồi nhỏ anh rất nghịch ngợm, leo cây bắt trứng chim, xuống nước mò cá, dùng ná bắn vỡ kính, pháo nổ vào bãi phân. Có thể nói tuổi thơ của anh đầy màu sắc, không bị mẹ đánh thì cũng đang trên đường bị mẹ đánh.”
“Nhưng ngoài những lúc nghịch ngợm, điểm sáng nhất của anh là hay giúp đỡ người khác. Năm 12 tuổi, khi đang chơi trên sườn núi gần đường sắt, ngươi bỗng thấy có sạt lở phía trước. Để ngăn không cho tàu đâm vào, anh đã dũng cảm đứng ra, dùng chiếc khăn quàng đỏ nhàu nát của mình để vẫy dừng tàu.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!