Cư dân mạng nghe xong đều sững sờ.
Đây là người hay quỷ?
Tại sao lại đáng sợ đến vậy?
Người giàu thực sự có thể làm mọi điều mình muốn sao?
Nếu không nhờ Tần Nhan Kim lột bỏ chiếc mặt nạ bẩn thỉu kia, có lẽ nhiều người đã bị vẻ ngoài của Bạch Lê lừa gạt.
Tần Nhan Kim lên tiếng: “Cảnh sát Nhiếp Vân trong phòng livestream, anh tốt nhất nên kiểm tra một hộp đêm và một hội sở. Cả hai nơi này đều ngầm buôn bán những thứ kiểu này. Ừm, tập trung điều tra một người tên Tôn Phong, hắn cũng từng giết người.”
Trong phòng livestream, Nhiếp Vân, một cảnh sát đang nghỉ phép, phun trà ra, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Trời ơi, đây… đây đúng là đại sư, không lẽ cô ta chỉ đoán mò sao?”
Nghĩ một hồi, anh cảm thấy kỳ quái: “Đoán mò mà trúng cả tên của mình à? Trừ phi cô ta thật sự là một đại sư, nếu không làm sao giải thích được…”
“Thôi kệ đi, thà tin là có còn hơn là không, gọi điện xin chỉ thị từ đội trưởng trước đã.”
Bạch Lê toát mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch, không hiểu sao Tần Nhan Kim lại biết hết mọi chuyện, như thể có gắn máy quay trong nhà ả vậy. Thật quá tà môn.
Ả nuốt nước bọt, thầm cầu nguyện rằng Tần Nhan Kim đừng nói thêm nữa. Nếu nói tiếp, nhà họ Bạch chắc chắn sẽ sụp đổ.
Nhà họ Bạch sụp đổ thì ả còn sống được không? Trong ký ức của ả, bất kể mình có phạm phải sai lầm gì, cha mẹ và anh trai luôn dọn dẹp hậu quả. Nhưng điều này cũng dựa trên việc nhà họ Bạch vẫn còn vững mạnh. Nếu lần này bị quan chức chộp lấy cơ hội, nhà ả thật sự tiêu đời!
Tần Nhan Kim cười nhạt: “Bây giờ chúng ta nói về vụ phóng hỏa giết người mười năm trước. Vụ này đúng là do Bạch Lê xúi giục bạn cùng phòng thực hiện. Cô ta là một người cực kỳ tự phụ và cố chấp, không thể chịu đựng được những thứ tốt đẹp hơn mình, đặc biệt là khi đó lại là một thiên tài như Đồng Châu Châu. Trong mắt cô ta, Đồng Châu Châu luôn vượt trội hơn mình, điều này khiến cô ta nảy sinh ý định giết người.”
“Họ đã đổi đồ uống của Đồng Châu Châu thành rượu mạnh. Loại rượu này có vị ngọt dễ uống, ban đầu uống vào thì bình thường, nhưng hậu quả lại rất nặng. Họ đưa Đồng Châu Châu về khách sạn, sợ cô ấy tỉnh lại rồi chạy trốn, nên đổ thêm cả một chai rượu trắng vào người cô ấy, thậm chí còn đổ rượu trắng lên quần áo. Sau đó, họ lấy ra một cây nến dài vài centimet, chỉ cần nến cháy hết, ngọn lửa nhỏ sẽ bén vào rượu trên người cô ấy…”
Nghe đến đây, cư dân mạng lập tức rùng mình, nổi hết da gà.
[Họ… chẳng biết nói gì nữa, đây vẫn còn là người sao?]
[Nếu ngày đó Châu Châu không chọn trường này thì tốt biết mấy, cô ấy đã sống vui vẻ rồi, có khi giờ đã trở thành trụ cột của đất nước.]
[Bây giờ tôi chỉ sợ Bạch Lê mắc bệnh tâm thần. Nếu lừa được qua ải này, liệu sau này giết người cũng chẳng cần để ý đến hậu quả sao? Thật kinh khủng!]
[Người bình thường không ai làm ra chuyện này cả!]
Lúc này, vẻ mặt Tần Nhan Kim nghiêm nghị như bậc chính nhân, cô nhìn chằm chằm vào Bạch Lê, trên người tỏa ra một sự uy nghi cao ngạo.
“Bạch Lê, biết tội chưa?”
Bạch Lê không thể nói, không thể cử động, ả làm sao phản bác được? Chỉ có thể dùng ánh mắt ác độc, căm hận trừng trừng nhìn Tần Nhan Kim…
Tần Nhan Kim gật đầu, vẻ mặt bình thản: “Không nói tức là đồng ý, rất tốt, tiếp theo tôi sẽ thay mặt những người bị cô tàn nhẫn sát hại trừng phạt cô! Cô có sẵn sàng chịu tội không?”
Cư dân mạng: […]
Đại sư vừa nói ả không thể cử động mà, bắt ả nói gì đây? Rõ ràng là muốn gài bẫy mà!
Đột nhiên, mọi người nhận ra, có vẻ như đại sư còn biến thái hơn cả tên biến thái này…
Bạch Lê bỗng cảm thấy rùng mình, sống lưng lạnh toát, cả người căng cứng, sợ rằng Tần Nhan Kim sẽ dùng tà thuật gì đó với mình.
Tần Nhan Kim đếm từng tội lỗi: “Cô làm đủ mọi điều ác, lòng dạ độc ác, không biết tôn trọng pháp luật. Hôm nay tôi sẽ tước đi 40 năm thọ nguyên của cô, và cho cô trải nghiệm 1 phút linh hồn bị thiêu đốt, để cô cảm nhận tuyệt vọng mà Đồng Châu Châu đã trải qua.”
Bạch Lê và cư dân mạng đều sửng sốt.
Cái hình phạt này…
Quá hoang đường đi!
Tước đoạt 40 năm thọ nguyên, linh hồn bị thiêu đốt trong 1 phút, ngay cả trên truyền hình cũng không dám diễn vậy.
Thế nhưng, giây tiếp theo…
Cư dân mạng nhìn thấy Bạch Lê đang già đi từng giây bằng mắt thường. Đầu tiên là da mặt dần dần nhão ra, tiếp theo là mái tóc dần bạc trắng, cơ thể cũng từ từ biến dạng, lưng thẳng thớm cũng còng xuống.
Cư dân mạng sững sờ!
Ngoài sự bàng hoàng, họ còn kinh ngạc, miệng há hốc không khép lại được.
Cái… cái này…
Ai có thể giải thích chuyện này bằng khoa học không?
Chẳng phải đã nói nên tin vào khoa học rồi sao?
Tại sao đại sư Tần lại không mang họ theo khi tiến hóa?
[Ôi trời, đại sư là thần tiên sao?]
[Không, đại sư là tiên cô!]
[Chuyện này thật sự xảy ra ư? Thật là đáng sợ quá! Nói tước đoạt tuổi thọ của người khác là tước đoạt luôn. Nếu sau này đại sư nhìn ai không vừa mắt… Không, không thể nghĩ thêm được nữa!]
[Đại sư quả là đánh vào tận tâm can, phụ nữ luôn xem trọng nhan sắc hơn cả tên tuổi. Chưa kịp hưởng thụ trọn vẹn tuổi xuân ngắn ngủi, bỗng chốc đã trở thành bà lão, ai mà chịu nổi?]
[Nói mới nhớ, một phút linh hồn bị đốt cháy làm tôi hơi mong đợi, chẳng lẽ đại sư định thiêu cháy linh hồn của cô ta? Nhưng linh hồn sao có thể bị thiêu cháy? Con người thật sự có linh hồn không?]
[Có lẽ đấy, đại sư mà thu thập linh hồn thì cũng chẳng phải điều lạ lùng…]
[Mạo muội hỏi, số mạng sống mà đại sư thu đi, liệu có phải để giữ lại cho mình không?]
[Không đâu, nếu đại sư muốn gia tăng tuổi thọ cho mình thì đã chẳng mở livestream công khai như vậy. Hơn nữa, đại sư lợi hại thế này, chắc chắn đang tu luyện một thứ gì đó. Càng tu luyện cao, tuổi thọ càng dài.]
[Bạn đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi.]
[Tôi đồng ý với bạn trên. Nếu đại sư muốn gia tăng tuổi thọ, mỗi ngàyngài ấy có thể lấy đi một ngày của mỗi người mà không ai hay biết, chẳng cần phải phô trương trên livestream như thế này.]
Mọi người xôn xao bàn tán, nhìn thấy Bạch Lê từ một cô gái trẻ đẹp biến thành bà lão tóc bạc, sự thay đổi này khiến họ bất giác sinh ra nỗi sợ hãi trước Tần Nhan Kim.
Bạch Lê chỉ cảm thấy chóng mặt, mắt hoa lên, lồng ngực nặng nề, toàn thân vô lực, từ cơ thể ả tỏa ra một mùi khó chịu khiến người khác buồn nôn. Đó chính là mùi mà ả từng ngửi thấy ở bà nội mình, gọi là mùi của người già!
Những thay đổi rõ rệt trên cơ thể như sét đánh ngang tai, đầu óc ả ù đặc, đôi mắt căm phẫn nhìn chằm chằm Tần Nhan Kim, ánh mắt trừng trừng như muốn xé xác đối phương ra thành ngàn mảnh.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, đột nhiên một ngọn lửa bùng lên trên người Bạch Lê, ngọn lửa như muốn nuốt chửng ả. Đồng tử ả co rút mạnh, gân xanh trên trán nổi rõ, cơn đau bỏng rát đột ngột khiến ả như muốn chết đi sống lại. Ngọn lửa như muốn thiêu cháy và tan chảy ả, nỗi đau đớn khiến linh hồn ả run rẩy.
Đôi mắt ả mở to, những giọt mồ hôi lạnh lớn chảy dài trên trán, gương mặt tái nhợt như một hồn ma. Đôi mắt tràn đầy thù hận giờ lại ngập tràn nỗi sợ hãi và đau khổ.
Theo lẽ thường, đã đau đớn như thế này, một tiểu thư kiêu kỳ như Bạch Lê chắc chắn không thể chịu đựng nổi, nhưng ả vẫn cắn răng chịu đựng, không kêu lên một tiếng, thậm chí không hề run rẩy.
Cảnh tượng ngọn lửa bùng cháy khiến mọi người trước màn hình hoảng hốt, họ không thể tin vào mắt mình.
[Ngọn lửa đã bao phủ lấy cô ta, liệu có chuyện gì xảy ra không?]
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!