Chưa kịp xuất hiện đã bị dọa ngất, chẳng còn chút khí thế hung hãn nào khi xưa giết Đồng Châu Châu.
Sớm biết cô ả yếu đuối thế này, thì đã không dùng bùa hiển thân sớm như vậy. Nhưng một khi đã thế, cô không thể để phí cơ hội xuất hiện ấn tượng này.
“Ngất rồi thì tôi không có cách nào với cô sao? Hừ, ngây thơ!”
Nói xong, một tiếng vù vang lên, nó chui thẳng vào cơ thể của Lý Khinh Trúc, không, phải nói là giấc mơ của cô ả…
“Lý Khinh Trúc… không ngờ chúng ta lại gặp nhau!”
Trong giấc mơ, Đồng Châu Châu cười ghê rợn, mặc dù gương mặt đen cháy không còn nhận ra hình dáng, nhưng Lý Khinh Trúc vẫn có thể nhận ra đây chính là Đồng Châu Châu.
“Đ-Đ-Đồng… Châu Châu, cậu… cậu không phải đã chết rồi sao? Sao cậu còn tìm đến tôi, có phải dưới đó không có tiền xài không? Tôi… tôi sẽ đốt tiền vàng ngay cho cậu, cậu muốn gì tôi cũng đốt, xin cậu đừng đến tìm tôi nữa. Tôi biết năm đó chúng tôi đã sai với cậu, nhưng cậu đã chết rồi, có thể tha cho tôi được không?”
Lý Khinh Trúc hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, run rẩy như cầy sấy, không dám cử động, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ liên tục dập đầu, đến nỗi trán đã đập ra máu.
“Lý Khinh Trúc, cô biết cảm giác bị thiêu trong lửa là thế nào không? Đau, rất đau, cả cơ thể bị thiêu cháy đến nỗi mỡ sôi lên xèo xèo. Mắt tôi còn bị cháy đến phát nổ. Cô nói một câu tha thứ là muốn tôi bỏ qua cho cô?”
“Tôi biết tôi sai rồi, xin cậu tha cho tôi. Kiếp này là tôi có lỗi với cậu, kiếp sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu, được không? Châu Châu, chúng ta từng là bạn tốt mà, xin cậu tha cho tôi lần này đi!”
Lý Khinh Trúc vừa nhắc đến chuyện này thì sát khí trên người Đồng Châu Châu bùng lên ngùn ngụt như lửa thiêu. Giọng cô sắc bén, chói tai, như một ác quỷ bò lên từ địa ngục. Thật ra, Đồng Châu Châu đúng là một ác quỷ.
Cô nhanh chóng áp sát Lý Khinh Trúc, như một người bạn thân thiết, thì thầm bên tai cô ả bằng giọng điệu đầy thù hận ghê rợn: “Cô còn dám nói chúng ta là bạn tốt sao? Khi giết tôi, cô có coi tôi là bạn không? Thật ra tôi luôn không hiểu, sao cô có thể độc ác đến vậy.”
Lý Khinh Trúc sợ đến tái mét mặt mày, nhắm chặt mắt, điên cuồng lắc đầu: “Không, không phải lỗi của tôi…”
Cảm nhận được khí lạnh thấu xương bao trùm quanh mình, cô ả như ngửi thấy mùi của cái chết, toàn thân run rẩy: “Không phải lỗi của tôi, thật đấy, là do Bạch Lê. Cô ả ghen ghét cậu, luôn bị cậu lấn át, nên mới muốn loại bỏ cậu. Nếu cậu muốn tìm ai, hãy tìm cô ả, chính cô ả mới là kẻ chủ mưu.”
“Hừ! Cô nghĩ tôi dễ bị lừa sao? Lý Khinh Trúc, cô vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh hiện tại đúng không?”
Đồng Châu Châu cười lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi đang nhập vào người cô. Nếu ở đây quá lâu, sát khí trên người tôi sẽ biến cô thành kẻ ngốc. Khà khà khà~ So với việc bị lửa thiêu chết, có lẽ trở thành một kẻ ngốc cũng không tệ lắm. Cô thấy sao?”
“Không, xin cậu Châu Châu, tôi thật sự không cố ý. Xin cậu tha cho tôi, tôi không muốn thành kẻ ngốc, tôi không muốn~”
Lý Khinh Trúc sợ hãi tột độ, vội vàng mở mắt ra, và đúng lúc đó, cô ta nhìn thẳng vào gương mặt cháy đen đến không còn hình người của Đồng Châu Châu, đồng tử co rút lại, cả khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ.
Trong chớp mắt, cô ả bị dọa đến mức tỉnh giấc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, và bên dưới đã có một vũng nước vàng bốc mùi hôi thối.
Lý Khinh Trúc giờ chẳng còn vẻ dịu dàng sang trọng như ngày thường, mà trông như một con gián nhơ nhớp, tay chân lồm cồm bò về phía góc tường, thở hổn hển, mắt cảnh giác nhìn khắp xung quanh.
Không thấy bóng dáng của thứ kia đâu, cô ả nghĩ mình chỉ vừa gặp ác mộng, định thở phào nhẹ nhõm, thì ngay lập tức, âm thanh quái dị kia lại vang lên bên tai cô ả cùng với luồng khí lạnh thấu xương…
“Cô đang tìm tôi sao?”
“A a a… đừng đến đây, đừng đến đây…”
Lý Khinh Trúc sợ đến mức hồn bay phách lạc, cố gắng hét lên và vung tay loạn xạ, như thể chỉ cần làm vậy sẽ xua đuổi được Đồng Châu Châu.
Đồng Châu Châu cũng không định giết cô ả nhanh như vậy, vì còn có kế hoạch với vị đại sư kia. Nếu đã được đại sư bảo đảm sẽ trả thù giúp mình, thì cô cũng không cần phải tự ra tay. Dọa cho cô ả sợ là đủ rồi.
“Lý Khinh Trúc, nhớ là 8 giờ sáng mai phải lên livestream. Nếu không… tôi sẽ quay lại và xé cô thành từng mảnh…”
Khi giọng nói của cô dần biến mất, Lý Khinh Trúc như một con chó chết, kiệt sức nằm sõng soài trên mặt đất.
Lúc này, cửa phòng bật mở, Lý Khinh Trúc cứ tưởng Đồng Châu Châu lại quay lại, sợ đến mức mắt trợn trắng, ngất xỉu tại chỗ.
“Lý tiểu thư, Lý tiểu thư…”
Nhân viên massage hoảng hốt kêu lên, vội vàng chạy ra ngoài gọi lớn: “Mau đến đây, Lý tiểu thư ngất rồi!”
Đồng Châu Châu rời khỏi Lý Khinh Trúc, liền ngay lập tức bay thẳng đến chỗ Bạch Lê.
Nói đến gia thế thì Bạch Lê là người có gia cảnh tốt nhất trong cả phòng ký túc xá. Gia đình ả này có tài sản riêng, cha ả nắm giữ 51% cổ phần công ty, mẹ làm CEO của một doanh nghiệp nước ngoài, địa vị không thua kém gì cha.
Ả còn có một người anh trai luôn cưng chiều ả. Từ nhỏ đến lớn, dù Bạch Lê có làm sai chuyện gì, anh trai đều đứng ra giải quyết. Ngay cả báo cáo khám nghiệm tử thi của Đồng Châu Châu bị thiêu chết cũng do gã can thiệp.
Có thể nói, Bạch Lê đích thực là kẻ chủ mưu giết chết Đồng Châu Châu.
Lúc này, Bạch Lê cũng nhận được cuộc gọi từ Lâm Thu Tâm. Không giống như Lý Khinh Trúc, ả không chủ quan mà lập tức tìm kiếm Weibo của Tần Nhan Kim, rồi gọi cho anh trai là Bạch Húc.
“Anh ơi, giúp em điều tra một người, em muốn biết tất cả thông tin về cô ta.”
“Ai mà khiến tiểu thư nhà mình để tâm đến vậy?”
“Một đạo cô tên là Tần Nhan Kim. Anh à, cô ta đã lên Weibo công khai tuyên bố sẽ báo thù cho Đồng Châu Châu, người đã chết 10 năm trước rồi.”
“Em gái à, đừng lo lắng. Đó chỉ là trò lừa gạt của mấy kẻ nổi tiếng trên mạng muốn câu kéo sự chú ý thôi. Chuyện này để anh lo liệu, em đừng làm rùm beng lên.”
Cúp máy, Bạch Lê vẫn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, đặc biệt là dưới bài viết của Tần Nhan Kim trên Weibo đã có gần 500.000 bình luận. Những bình luận này rõ ràng không phải là từ các tài khoản ảo, điều này khiến ả càng phải suy nghĩ nhiều hơn.
Khi ả đang trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên có tiếng động nhẹ từ dưới gầm giường. Bạch Lê giật mình, nghĩ rằng có thứ gì đó đang trốn dưới giường. Theo phản xạ, ả đưa tay kéo tấm chăn ra và ngay lập tức chạm mắt với đôi hốc mắt trống rỗng của Đồng Châu Châu.
Đồng Châu Châu đùa giỡn, nở một nụ cười ma quái và từ từ vặn đầu một góc 360 độ…
Bạch Lê trợn mắt, không kịp hét lên đã ngất xỉu.
Đồng Châu Châu thu lại nụ cười, tặc lưỡi: “Tệ quá, đến Lý Khinh Trúc còn trụ được một phút, mà ả lại yếu đến thế.”
Cô nhanh chóng chui vào giấc mơ của Bạch Lê.
Trong mơ, khi nhìn thấy khuôn mặt bị biến dạng hoàn toàn của Đồng Châu Châu, Bạch Lê sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, cố gắng thăm dò một cách dè dặt: “Đồng… Đồng Châu Châu?”
“Bạch Lê, mày hại tao thê thảm lắm, tao ở dưới kia buồn chán lắm, mày xuống dưới đó bầu bạn với tao nhé~”
Nhìn Đồng Châu Châu đang vẫy tay gọi mình, Bạch Lê suýt nữa thì sợ đến mức ngất đi, tim thắt lại, da đầu tê dại.
Ả muốn bỏ chạy, nhưng đôi chân như bị đổ chì, không thể di chuyển nổi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!