Tê!
Chỉ một thoáng, nguyên lực Trác Phàm còn thăm dò chưa vào được lâu, một cỗ chi lực cực kỳ âm hàn chí âm lại bỗng nhiên đem bàn tay hắn chấn khai, từng tia lạnh làm cho ban tay kết lên băng sương đạm mạc.
Tròng mắt Trác Phàm ngưng tụ, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Cái hắn kinh hãi không phải là chi lực Cực Hàn kia mà bởi vì hắn hết sức rõ ràng đó chính là Nguyệt Âm chi lực. Hắn kinh dị nhất là trong khoảnh khắc đó hắn đã dò xét rõ ràng độc tố trong cơ thể ôn nữ.
Đó chính là bảy loại độc vật quấn quanh lẫn nhau, mỗi một loại cũng có thể tùy tiện khiến người vong mạng, cùng thần dược khởi tử hồi sinh gần giống nhau đó chính là chí độc thiên hạ. Mà bảy loại chí độc giao hòa vào nhau, cho dù là cường giả Thiên Huyền, Thần Chiếu cũng tuyệt đối là bách độc quấn thân, đều là tra tấn thống khổ bên trong đến chết.
Trác Phàm không biết người nào lại ác độc như vậy có thể điều phối ra loại độc vật dạng này. Nhưng mà có thể khẳng định loại độc này có độc tính mạnh, không phải chỉ dựa vào Nguyệt Âm chi lực mà có thể áp chế.
Mà ở bên trong cơ thể ôn nữ, Trác Phàm còn dò xét ra một loại dược vật khác cùng bảy loại độc vật này chống lại. Chính là Bồ Đề Ngọc Dịch!
Tròng mắt Trác Phàm bỗng nhiên sáng lên, mừng rõ trong bụng.
Bồ Đề Ngọc Dịch chính là thần dược khởi tử hồi sinh chân chính, là dược tài thất phẩm thậm chí là bát phẩm luyện chế linh đan. Chỉ cần một cái có thể cứu người chết đi sống lại.
Trác Phàm muốn tìm chính là thiên tài địa bảo như vậy!
Sống chết của ôn nữ hắn không quan tâm. Hắn chỉ biết là Bồ Đề Ngọc Dịch này có thể làm cho trứng lớn Lôi Vân Tước có thể khôi phục sinh mệnh lực lần nữa.
Hiện tại hắn muốn làm chính là làm sao moi ra thông tin nơi Bồ Đề Ngọc Dịch hạ lạc từ miệng ôn nữ. Loại thiên tài địa bảo này quan hệ đến tính mạng mình, có lẽ ôn nữ sẽ không tùy tiện nói ra miệng.
“Ngươi làm gì?”
Tất cả suy nghĩ của Trác Phàm chỉ diễn ra trong chớp mắt. Ngay trong sát na này Sở Sở đã đột ngột rút về tay ngọc của mình, tức giận trừng mắt nhìn về phía hắn.
Trác Phàm đảo mắt vôi vàng bày ra mặt vô tội nắm cánh tay mềm của nàng, hai tay xoa xoa êm ái, quan tâm nói: “Sở Sở tỷ tỷ, tay ngươi thật lạnh, ta giúp ngươi làm ấm!”
“Đừng giả vờ như thế!”
Sở Sở bỗng nhiên quất mở bàn tay, bụng đầy hoài nghi nhìn về phía Trác Phàm nói: “Nói, vì sao mới vừa rồi ngươi dùng nguyên lực dò xét ta?”
Trác Phàm trầm ngâm một trận thở dài thật sâu: “Aiz, ta thấy sắc mặt Sở Sở tỷ tỷ không tốt mà nhà ta lại là thế gia luyện đan cho nên muốn nhìn xem có thể giúp một tay. Không ngờ rằng tỷ tỷ ngươi sẽ hoài nghi ta…”
Nói đến đây, Trác Phàm dường như đầy bụng ủy khuất, còn có ý quệt mũi mấy cái cho nên tâm Sở Sở lại mềm xuống một chút, ánh mắt lạnh lùng cũng nhu hòa rất nhiều.
“Thương tổn của ta… Không phải là tiểu gia tộc tam lưu của các ngươi có thể ứng phó được. Nhưng mà vẫn cảm ơn ý tốt của ngươi.”
“Ai nói?”
Đột nhiên Trác Phàm há ra một câu, như là đứa bé, mặt không phục nói: “Dạ Vũ Thành Tống gia chúng ta, đời đời luyện đan, cha ta dù sao cũng là luyện đan sư tam phẩm. Ta nhận được chân truyền của hắn. Nếu không tin thì ngươi theo ta, ta để cho ngươi nhìn bản sự của ta!”
Nói rồi, Trác Phàm vừa tóm cánh tay mềm của Sở Sở vừa đi ra phía ngooài. Sở Sở sững sờ dường như quên phản kháng, mặc cho hắn lôi kéo rời đi.
Nàng cũng không biết lúc đó nàng nghĩ cái gì, có lẽ cũng không muốn ma diệt khí phách đại nam hài nhất thời này.
Trác Phàm lôi kéo Sở Sở đii qua gian phòng đổ nát kia, tất cả mọi người lại kinh hãi mà nhìn bọn họ. Đương nhiên đại đa số mọi người là sợ hãi ôn nữ Sở Sở nhưng chỉ có một người, ánh mắt kinh khủng nhìn chằm chằm vào bóng người của Trác Phàm.
Đó chính là đai hán đã tận mắt nhìn thấy hắn xuất thủ, còn cùng hắn diễn xuất kia!
Rất nhanh, hai người đến quán trọ mà Đổng Thiên Bá đang ở kia. Lần trước bởi vì rời đi quá vội vàng nên chiếc xe ngựa của Tống gia kia vẫn còn lưu lại ở đây. Phía trên là đủ loại dược tài Tống gia sưu tập để tham gia Bách Đan thịnh hội này. Nhưng mà bây giờ tất cả đã thuộc về Trác Phàm.
“Huynh đệ!”
Vừa đến chỗ này thì đã đụng phải hai huynh muội Đổng Thiên Bá. Đổng Thiên Bá vui vẻ kêu lớn ra tiếng, Đổng Hiểu Uyển cũng ngượng ngùng gật đầu, nói khẽ: “Tống đại ca!”
Thế nhưng khi nàng nhìn thấy Trác Phàm đang nắm tay Sở Sở không biết vì sao biểu lộ lại biến thành cực kỳ không tự nhiên.
Đổng Thiên Bá cũng chú ý đến điểm này, lúng túng nói: “Ách, huynh đệ, vị này là…”
“Sở Sở tỷ tỷ, bạn mới của ta!” Trác Phàm cười nói.
Thế nhưng hắn vừa mới nói xong, Đổng Thiên Bá liền ôm cổ hắn, đem hắn kéo đến một bên, nhíu mày nói nhỏ: “Được nha, huynh đệ vừa đến chỗ này đã cua được một người!”
“Ha ha ha… Nhờ hồng phúc của Đổng huynh!”
Lời này của Trác Phàm thật sự là từ đáy lòng. Nếu không phải hôm qua cùng lãng tử tình trường Đổng Thiên Bá nói chuyện một buổi thật lâu được nhiều lợi ích. Hắn một lòng chỉ cuồng tu luyện sao có thể rút ngắn quan hệ với Sở Sở nhanh như vậy?
Len lén ngắm nhìn Sở Sở một chút, Đổng Thiên Bá hướng Trác Phàm nhíu mày, lộ ra nụ cười mà nam nhân đều hiểu: “Huynh đệ, cô nương này thế nào? Toàn thân bao kín như thế ta thấy không rõ lắm. Nhưng nhìn ánh mắt kia hẳn là một tuyệt thế mỹ nhân đi.”
“Ách, ta cũng không rõ, dù sao ta cũng chưa nhìn thấy diện mạo thật của nàng bao giờ!”
Nghe Trác Phàm nói vậy, Đổng Thiên Bá không khỏi giật mình kêu thành tiếng: “Ngay cả mặt cũng không thấy mà ngươi đã ngâm lên?”
Nhìn thấy ánh mắt kinh dị của Đổng Thiên Bá, Trác Phàm thờ ơ nhún vai: “Vậy thì thế nào, dù sao ta cũng không phải muốn thân của nàng?”
Nói xong, Trác Phàm một mặt lạnh nhạt theo bên cạnh hắn đi qua, chỉ để hắn ngây ra như phỗng tại chỗ, đầu mi chăm chú nhăn lại, làm sao cũng không nghĩ thông: “Nam nhân vì nữ nhân không phải vì thân thể chẳng lẽ là vì yêu mến? Huynh đệ này của ta từ lúc nào đã đổi tính?”
“Đổng huynh, ta lập tức ngừng xe chỗ nào?” Đổng Thiên Bá còn không có quẹo góc mà đến đã nghe thất Trác Phàm kêu to một tiếng, hắn chần chờ một hồi mới trả lời: “Ngay tại hậu viện quán trọ các ngươi đi the ta.”
Nói rồi dyb mang theo mọi người đi đến hậu viện mà Trác Phàm vừa nhìn thấy xe ngựa liền lập tức chui vào. Tìm lung tung một hồi đem dược liệu cần thiết ném ra.
Không có một chút cảm giác ổn trọng nào giống như một tiểu tử hành sự.
Điểm này Sở Sở nhìn đến không có gì nhưngg huynh muội Đổng Thiên Bá lại không khỏi có chút sững sờ. Người này cùng Trác Phàm khí chất âm trầm tàn nhẫn hôm qua hoàn toàn ngược lại.
Có điều rất nhanh, Đổng Thiên Bá đã thông suốt, tâm lý âm thầm thở dài nói: “Aiz, xem ra ái tình thật sự có thể biến một nam nhân thành ngu ngốc. Huynh đệ ngươi luân hãm rồi!”
Trác Phàm không để ý người khác nghĩ như thế nào chỉ nhìn chằm chằm vào ánh mắt Sở Sở, giống như hài tử cười nói: “Sở Sở tỷ tỷ, người nhìn kỹ!”
Nói rồi trên tay đột nhiên toát ra một đám nguyên lực chi hỏa mày đỏ thẫm, tiếp theo đem mười mấy loại dược liệu đều ném vào. Thế mà những dược liệu này sau khi vào đều phân từng tầng thứ rõ ràng không chút nào lẫn lộn cùng một chỗ.
“Lực nắm giữ tinh chuẩn rất tốt!”
Tròng mắt Đổng Thiên Bá nhịn không được co rút lại, không khỏi sợ hãi kêu lên.
Cho dù là luyện đan sư tam phẩm, một lần duy nhất cũng có thể khống chế nhiều nhất là chín loại dược liệu, đó đã là cực hạn. Thế nhưng mà Trác Phàm có thể dễ dàng nắm giữ mười mấy loại như thế, lộ ra đã siêu việt luyện đan sư tam phẩm, thậm chí là tứ phẩm hoặc ngũ phẩm.
Mà luyện đan sư tứ phẩm chỉ có thế gia nhị lưu mới có, ngũ phẩm càng là biểu trưng cho thế gia nhất lưu. Còn luyện đan sư trên ngũ phẩm chỉ có nhân tài bảy thế gia mới nuôi dưỡng nổi.
Đổng Thiên Bá quả thực không thể tin lần này gặp lại Tống Ngọc chẳng những thực lực của hắn tiến nhanh mà kỹ nghệ luyện đan cũng có tiến bộ kinh người.
Nếu năm đó hắn có chút tài năng này thì dù là xuất thân ở gia tộc tam lưu, lão gia tử cũng sẽ không ghét bỏ. Đôi mắt Đổng Hiểu Uyển càng nhìn càng có dị sắc bên trong.
Sở Sở khẽ gật đầu trong đôi mắt lần đầu xuất hiện vẻ tán thưởng. Lấy tuổi của Trác Phàm mà có tạo nghệ như vậy thật sự là đáng quý!
Nhưng mà Trác Phàm cũng không phải chỉ cần tán thưởng như vậy là đủ. Chỉ có làm cho Sở Sở chấn kinh, có lòng tin đối với luyện đan thuật của hắn mà có thể đem Bồ Đề Ngọc Dịch giao cho hắn.
Đến lúc đó, hắc hắc hắc…
Trong lòng nghĩ như vậy, Trác Phàm Trác Phàm đột nhiên ngưng tụ, bàn tay hung hăng nắm chặt. Chỉ một thoáng tất cẩ dược tài ở trong ngọn lửa màu đỏ thẫm kia đồng loạt chộp vào trong lòng bàn tay, đã nháy mắt dập tắt. Chỉ bay ra một chút khói bui nhàn nhạt.
“Ngươi làm gì?”
Đổng Thiên Bá giật mình, hơi có chút đáng tiếc nói: “Còn tưởng rằng tiểu tử này có tiến bộ, tại sao ngay cả luyện đan thông thờng cũng không biết? Ngươi bỗng nhiên đem tất cả dược tài tập trung một chỗ, hỏa diễm cũng bị tắt. Quả thực chính là đem tất cả dược tài đều bị hủy đi.”
Sở Sở nhìn thấy tất cả cũng lắc đầu khẽ cười một tiếng.
Tiểu tử này vẫn là hài tử mạo xưng đây, tâm tính không có làm sao có thể luyện đan?
Thế mà ngay tại lúc mọi người đang làm một mặt đáng tiếc thì Trác Phàm lại nhếch miệng lên, lộ ra một đường cong thần bí: “Thân là một luyện đan sư chính ta có hủy dược tài hay không, ta còn không biết lại đợi các ngươi nhắc nhở hay sao?”
Trác Phàm không khỏi phát ra một tiếng cười khẽ đắc ý, chậm rãi vươn bàn tay ra.
Chỉ một thoáng, một đạo hồng quang chói mắt lóe lên liền biến mất. Sau một khắc chỉ thấy một viên đan hoàn tròn sáng màu đỏ thẫm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
“Làm sao có thể, đan dược thế mà lại luyện thành?”
Đổng Thiên Bá không khỏi sợ hãi, hoàn toàn không tin đây là sự thật. Vi phạm thủ pháp quy tắc luyện đan như thế mà vẫn luyện thành linh đan.
Hơn nữa nhìn màu sắc đan dược này, ngửi đan hương mặc dù chỉ là nhị phẩm đan nhưng tuyệt đối là tồn tại cực phẩm bên trong nhị phẩm. Thậm chí những cực phẩm đan ngoài kia cũng cùng đan dược này có sự chênh lệch rất xa.
Hoặc có thể dùng siêu phẩm đan để hình dung!
Tròng mắt Sở Sở cũng không khỏi co lại trong đôi mắt lần đầu tiên sinh ra thần sắc chấn kinh. Thủ pháp luyện đan dạng này cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Trong lòng cười trộm không thôi, luyện đan chi thuật này tên là Nhất Chưởng Càn Khôn chính là bí thật bên trong Cửu U Bí Lục có thể đem dược tính bên trong của đan dược bảo lưu trên diện rộng nhất lưu lại, luyện ra vượt qua cả cực phẩm đan dược.
Đừng nói tại Phàm giai này mà xem như ở Thánh Vực cũng tuyệt đối không có người biết được.
Thượng Cổ bí thuật há lại để cho phàm phu tục tử nhìn trộm một hai? Nếu không phải muốn thu được Bồ Đề Ngọc Dịch kia thì hắn cũng không muốn đem bí thuật này công khai trước mặt mọi người.
Phải biết bí thuật như thế đối với người khác có lẽ là không có gì nhưng đối với luyện đan sư mà nói nhất định sẽ làm cho không ít người chạy theo như vịt. Đến lúc đó chỉ sợ hắn sẽ gặp phiền phức.
Nhưng mà vậy cũng nói sau, điều quan trọng nhất là lấy được tín nhiệm của Sở Sở.
Đem viên đan hoàn đỏ thẫm kia đến trước mặt Sở Sở, Trác Phàm cười hì hì nói: “Sở Sở tỷ tỷ, ta nhìn tay người rét lạnh, viên Ôn Dương Đan này tặng cho người đi.”
Sở Sở tiếp nhận đan hoàn, đầu mi nhếch lên lại mỉm cười một tiếng: “Ý tốt của ngươi ta xin ghi nhận nhưng mà loại đan dược nhị phẩm như Ôn Dương Đan này không có tác dụng đối với ta!”
“Vậ cũng chưa chắc, người không thử một chút làm sao biết được đây?”
Nhìn thấy nụ cười thần bí của Trác Phàm kia, trong lòng Sở Sở nghi hoặc nhưng mà trong lòng nàng cũng thực sự ngác nhiên khi viên đan hoàn này được dùng thủ pháp đặc biệt luyện ra được, sẽ cùng đan dược hắn làm ra có gì khác biệt. Sau khi trầm ngâm một trận liền nhét vào miệng.
Thế mà đan dược mới đưa bên môi, thân thể Sở Sở đã không ngăn được chấn động, trong đôi mắt đã hoàn toàn bị thần sắc kinh hãi lấp đầy. Ánh mắt kia khó có thể nói lên lời, để người khác không rõ ràng cho lắm…