Sau khi lẳng lặng đứng ngốc tại chỗ suy nghĩ một hồi lâu, hai mắt Trác Uyên đột nhiên tỏa sáng, hình như đã nghĩ thông suốt, hoảng hốt kêu lên: "Ta hiểu rồi tiền bối. Nói cách khác, tiểu tử Diệp Lân kia là Thiên Long Hồn thuần khiết nhất, mà ta là Thiên Long Hồn không chính tông. Hắn ta có luyện pháp chính tông của hắn ta, ta cũng có luyện pháp không chính tông của ta. Nhưng mà Long Hồn không chính tông của ta không nhất định yếu hơn Long Hồn chính tông của hắn ta, thậm chí càng mạnh hơn, đúng không?"
"Này..."
Đan Thanh Sinh hơi khựng lại, nhất thời cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu: "Nói vậy không sai, chỉ có điều ngươi có thể tìm từ uyển chuyển hơn chút được không? Nào có ai gọi Long Hồn của mình là Long Hồn không chính tông? Ngươi nói như vậy thì lão gia hỏa cho lai Kiếm Hồn và Long Hồn như ta đây làm sao chịu nổi? Nhìn chung mà nói, chúng ta gọi là tiến hóa!"
Đồng tử Trác Uyên ngưng tụ, khẽ gật đầu, tâm tình trong nháy mắt trở nên thoải mái.
Không sai, trên đời này không người nào có thể hiểu rõ lực lượng Long Hồn hơn ông tổ của vạn long, Phần Thiên Long Tổ. Thứ lão ta truyền thụ cho Diệp Lân hẳn cũng là phương pháp sử dụng Long Hồn mạnh nhất.
Nhưng sử dụng của hắn ta bị hạn chế trên thân long tộc, mà long tộc cũng không phải là tồn tại mạnh mẽ nhất trên đời này, mà là con người!
Cho nên thượng cổ có Ngũ Đại Thánh Thú sở hữu sức lực mạnh mẽ trời sinh, nhưng cũng có Thập Đại Đế Quân khống chế thiên hạ. Mà Thập Đế này đều hiểu được đạo trời, từng bước một từ yếu ớt trở nên mạnh mẽ, trở thành tôn sư muôn đời!
Thứ bọn họ dựa vào không phải là thiên phú dị bẩm, mà là khả năng lĩnh hội đại đạo chuẩn xác, sáng chế ra võ kỹ và công pháp làm cho nhân loại trở nên mạnh mẽ!
Chính là nhờ không ngừng biến đổi linh hoạt tùy theo hoàn cảnh, bọn họ đã chiến thắng sức mạnh thiên phú của Ngũ Đại Thánh Thú.
Nói cách khác, Long Tổ biết rõ phương pháp vận dụng Long Hồn cũng không có gì to tát, Trác Uyên hắn cũng có thể sáng tạo ra một cách sử dụng khác hữu hiệu hơn, đây cũng là biến hóa trong lĩnh hội đại đạo!
Nghĩ thông suốt điểm này, lo lắng trong lòng Trác Uyên nhất thời tiêu tán sạch, trong mắt đã tràn đầy vẻ tự tin. Diệp Lân có truyền thừa long tộc chính tông thì thế nào, lực lượng Long Hồn của hắn tập hợp truyền thừa từ khắp nơi, nhất định có thể sáng tạo ra nhiều biến hóa hơn, chưa chắc đã thua kém truyền thừa chính tông.
Vừa nghĩ đến đây, chiến ý trong mắt Trác Uyên càng sâu, dường như đã không chờ kịp muốn quyết chiến với thiếu niên có truyền thừa Long Hồn thuần khiết này!
Trác Uyên cung kính ôm quyền, cúi đầu thật sâu với Đan Thanh Sinh, cảm kích nói: "Đa tạ tiền bối một lời đánh thức người trong mộng, hiện tại ta đã biết phải ứng phó với kẻ địch như thế nào!"
"Ha ha ha... Thật ra lão phu cũng không giúp được ngươi cái gì, là do ngươi có ngộ tính cao! Hi vọng qua ba ngày nữa, ngươi thật sự có thể sáng tạo ra kỳ tích, luyện hóa ra Thiên Long Hồn của bản thân, để tiểu tử kia mở to mắt mà nhìn xem Tà Long này của ngươi còn mạnh hơn Chính Long kia của hắn ta nhiều, ha ha ha..." Đan Thanh Sinh cười lớn một tiếng, cảm thấy an lòng tuổi già, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên giống như đang nhìn đồ đệ mình, mặc dù lão ta cũng không có đồ đệ.
Tiếp theo, Đan Thanh Sinh chỉ vào chiếc nhẫn trên tay Trác Uyên, cười nói: "Trác Uyên, tuy lão phu không giúp được gì cho ngươi, nhưng ngươi đã thừa nhận nhân tình của lão phu, vậy thì lão phu xin nhận. Thế thì... Ngươi cũng sẽ giúp lão phu phải không..."
"Ha ha ha... Đó là chuyện đương nhiên, vì tiền bối mà mạo hiểm một phen cũng đáng, mời tiền bối!" Trác Uyên bất giác cười khẽ một tiếng rồi vung tay lên, mở ra thông đạo trên mặt nhẫn, Đan Thanh Sinh cũng cười lớn một tiếng, lập tức chui vào.
Sau đó chỉ cần đợi đến khi Trác Uyên tiến vào kết giới kia lần nữa thì tìm cơ hội lén lút thả lão ta ra...
Một canh giờ sau mặt trời ngả về tây, Trác Uyên lần nữa đặt chân vào tiểu viện ở Ma Sách Tông, trong đầu còn đang suy nghĩ về kế hoạch tu luyện của hắn với Thiên Long Hồn trong ba ngày tới.
Thế nhưng khi hắn vừa mới bước vào tiểu viện lại thấy được một loạt bóng dáng quen thuộc. Chẳng biết từ lúc nào, bọn Sở Khuynh Thành, Sương Nhi và Vĩnh Ninh đã sớm chờ ở chỗ này, ngay cả mấy nữ đệ tử của Huyền Thiên Tông như Thủy Nhược Hoa cũng đang ở đây!
Trác Uyên không khỏi ngẩn người, trong lòng hiện lên chút hoài nghi, mấy nha đầu này tới làm gì vậy?
Dương Sát thấy hắn trở về, không nhịn được chạy lên trước, cảm tạ trời đất: "Ai ui ông trời của ta ơi, ngươi chạy đi đâu vậy? Trận đối chiến với thượng tam tông vừa kết thúc là không thấy bóng dáng ngươi đâu, ta còn tưởng rằng ngươi đã xảy ra chuyện gì chứ!"
"Ta thì có thể xảy ra chuyện gì được? Ngược lại là các ngươi đó, có chuyện gì sao?" Lông mày Trác Uyên bất giác nhướn lên, kỳ quái nhìn về phía đám người.
Dương Sát bất đắc dĩ nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến: "Bình thường chắc chắn là ngươi không có chuyện gì, nhưng bây giờ không phải lòi ra một tiểu quái vật còn ngang tàng hơn cả ngươi sao, ta sợ hai tên quái vật các ngươi tính tình đều bạo như vậy, hở một cái là tìm chỗ ước hẹn đánh nhau. Không phải đám nha đầu này cũng vì lo lắng cho ngươi mà đến đó sao. Lại nói, tiểu tử nhà ngươi đúng là có không ít hồng nhan tri kỷ, khà khà khà. Dạo qua Song Long Hội một vòng, không khéo có thể trực tiếp mang về một đội Nương Tử Quân mất..."
"Dương Sát cung phụng, mời ngươi nói năng tôn trọng một chút, chúng ta... Chúng ta chỉ tới cùng Khuynh Thành..." Lời trêu chọc của Dương Sát còn đang vang vọng bên tai, hai gò má của Thủy Nhược Hoa đã ửng hồng, sau khi hung hăng trừng mắt liếc lão ta một cái rồi lắp bắp giải thích.
Dương Sát thờ ơ nhún vai cười nhạo một tiếng, chẳng nói đúng sai.
Ngược lại Sở Khuynh Thành vẫn là bộ dạng không sao cả, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng như cũ. Nàng chầm chậm bước đến trước mặt Trác Uyên, sâu kín nói: "Diệp Lân kia không phải người bình thường, có lẽ còn mạnh hơn chàng, còn muốn tiếp tục đánh sao?"
"Đương nhiên. Có lẽ cũng vì nguyên nhân đó, ta mới không thể không chiến!" Mí mắt Trác Uyên có chút run rẩy, thở dài một hơi nhìn về phía Sở Khuynh Thành: "Nàng... Cảm thấy ta sẽ thắng sao?"
Sở Khuynh Thành nhìn hắn chăm chú rồi cười khẽ một tiếng, không cần nghĩ ngợi nói: "Đương nhiên!"
"Thật ư? Chính bản thân ta cũng không cho rằng mình sẽ thắng!" Lông mày Trác Uyên giật giật, khó hiểu nhìn nàng rồi thở dài: "Nói thật, trận chiến này ta không hề có chút niềm tin nào, khả năng thua rất lớn!"
Sở Khuynh Thành bất giác bật cười một tiếng, kỳ quái nhìn hắn: "Thế nào, đường đường là Trác quản gia cũng có lúc không nắm chắc phần thắng sao?"
Trác Uyên thở ra một hơi dài, vừa nghĩ tới Kim Viêm kinh khủng kia của Diệp Lân, còn có Thiên Long Thần Hồn chính tông nhất, mà đạo khắc địch mình suy tính làm ra còn chưa biết có thể thành công hay không, trên mặt liền không nhịn được ngưng trọng.
"Vậy chàng thật sự muốn chiến sao? Phát ra từ nội tâm..." Sở Khuynh Thành lại hỏi thêm một câu.
Trác Uyên nhìn chăm chú vào mắt nàng, bình tĩnh gật đầu: "Biết là không thể nhưng vẫn muốn làm, đây là một đạo khảm (1) ta nhất định phải vượt qua, nhất định phải chiến, có lẽ đây cũng chính là số mệnh của ta!"
(1) Khảm là quẻ thứ 29 trong Kinh Dịch. Tên quẻ có nghĩa là 'hãm' = rơi xuống, sa xuống hố sâu, nên quẻ này tượng trưng cho sự hiểm hãm trùng trùng.
"Vậy thì nhất định chàng sẽ thắng!" Khóe miệng Sở Khuynh Thành xẹt qua một đường cong vui vẻ, bình tĩnh lên tiếng.
Trác Uyên hơi sững sờ, còn đang đứng hình tại chỗ chưa biết nên trả lời lại thế nào thì Sở Khuynh Thành đã quay đầu nhìn về phía những người khác, hô: "Được rồi, chúng ta đi thôi, mấy ngày gần đây chàng cần chuẩn bị cho trận chiến, chúng ta đừng quấy rầy chàng nữa!"
Nói xong, Sở Khuynh Thành cũng không quay lại nhìn Trác Uyên một cái, lắc lư thân hình yêu kiều, thong thả rời khỏi chỗ này. Mấy nữ tử còn lại thấy vậy thì không hiểu chuyện gì, sao hai người chỉ nói vài câu như thế đã tách ra rồi?
Dù sao cũng nhiều ngày không gặp như vậy rồi, tiểu biệt thắng tân hôn đâu!
Nhất là Vĩnh Ninh và Sương Nhi lại càng không hiểu. Các nàng đi theo Sở Khuynh Thành đến đây mục đích là vì muốn học xem Sở Khuynh Thành ở chung với Trác Uyên như thế nào.
Nhưng một màn này là chuyện gì xảy ra? Hoàn toàn không cảm nhận được chút thân mật nào hết! Mà Trác Uyên cũng chỉ đứng im nhìn chằm chằm bóng lưng dần biến mất của Sở Khuynh Thành, không mở miệng nói câu nào, cũng không đuổi theo bày tỏ gì.
Cứ như hai người chỉ là bằng hữu vô cùng lạnh nhạt, tùy tiện chào hỏi nhau một câu rồi đi!
Vĩnh Ninh vội vã đuổi kịp bước chân của Sở Khuynh Thành, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: "Khuynh Thành tỷ, ngươi tới đây chỉ để hỏi hắn chiến hay không chiến, đơn giản như vậy là xong rồi sao? Cái này thì liên quan gì đến tình cảm giữa ngươi và hắn?"
"Không liên quan!"
Sở Khuynh Thành bất giác cười khẽ một tiếng, thản nhiên nói: "Ta chỉ cần biết việc chàng muốn làm, sau đó một mực ủng hộ là được rồi, những cái khác đều không quan trọng!"
Mấy nữ nhân bất giác khựng lại liếc nhìn nhau, đều thấy khó hiểu. Sao chuyện này có thể không quan trọng được, ít nhất ngươi phải nói nhiều thêm vài lời cổ vũ hắn cố lên, cho hắn biết tâm ý của ngươi đối với hắn chứ!
Chỉ có Vân Sương yên lặng không nói, hình như đang suy nghĩ cái gì, sau đó đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Khuynh Thành tỷ, ngay cả bản thân Trác quản gia cũng không nắm chắc phần thắng, sao ngươi lại có thể khẳng định hắn nhất định sẽ thắng vậy?"
"Chuyện đó còn cần phải nói sao? Chàng đã thành tâm muốn chiến thì tất nhiên sẽ thắng. Cho dù chính chàng không tin, ta cũng sẽ một mực tin chắc điều này. Bởi vì chuyện chàng thành tâm muốn làm, ta đều tin tưởng chàng sẽ thành công!" Khóe miệng Sở Khuynh Thành nhếch lên một độ cong vô cùng mỹ lệ, vẻ mặt điềm tĩnh.
Mấy nữ tử bất giác ngẩn người, dường như đã hiểu ra đôi chút. Hoá ra ủng hộ lớn nhất của Khuynh Thành dành cho Trác Uyên chính là vĩnh viễn tin tưởng hắn. Có lẽ đây cũng chính là khích lệ lớn nhất của hắn, cho dù hai người không nói ra, nhưng trong lòng nhất định đã sáng tỏ.
Việc này cũng coi như là một loại ăn ý.
Mặc dù ngoài miệng cả hai đều không thừa nhận, nhưng mấy nữ tử đều cảm giác được tình yêu nam nữ bình thường nào có thể so được với tình cảm của hai người này, quả thực đã đạt đến trình độ bạn tri âm tri kỷ...
Còn bên trong tiểu viện, sau khi bóng dáng mấy nữ nhân kia hoàn toàn biến mất, Trác Uyên mới ngửa đầu nhìn ánh tà dương ảm đạm, bất giác thở dài một tiếng, lẩm bẩm: "Nha đầu này, có những lúc thật sự khéo hiểu lòng người đến mức làm người ta giận sôi, lần nào cũng làm được vừa đúng như thế, quả thực còn hiểu rõ ta hơn chính bản thân ta..."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!