Sơn Lâm Hư Ảnh Quyết
Giọng nói kiên định của Trác Uyên vang vọng vào tai của mọi người đang có mặt ở hiện trường, khiến cho mọi người cảm thấy phấn khởi lạ thường, đặc biệt là đại biểu các tông. Thanh danh và địa vị của cửu tông Tây Châu đã mấy ngàn năm không đổi, lần này cuối cùng cũng sắp thay đổi rồi.
Chuyện khiêu chiến của kẻ dưới thay thế kẻ bề trên đã không còn nhớ rõ là chuyện xảy ra từ bao nhiêu năm trước nữa. Nhưng không thể ngờ rằng lúc này đây bọn họ lại có thể được chứng kiến thời khắc lịch sử này.
Chính vì thế nên mọi người đều vô cùng trông mong mà nhìn xuống phía dưới, trong mắt lóe lên ánh sáng rạng rỡ. Mà dường như đại biểu các tông cũng đã đoán trước được điều này, bọn họ lộ ra vẻ hiểu rõ hết thảy.
Chỉ có Nhậm Thông là nét mặt trầm xuống, trừng mắt nhìn Trác Uyên một cái, nghiến răng nghiến lợi, lộ ra vẻ tức giận.
Ma Sách Tông nho nhỏ các ngươi thật đúng là dám làm ra chuyện dĩ hạ phạm thượng như vậy! Hừ, một khi đã thế thì cũng đừng trách bản công tử đây không khách khí.
Nhậm Thông quay đầu lại nhìn hai người Tùng Sơn, Tùng Lâm, khẽ gật đầu một cái, hắn ta nháy mắt ra hiệu với bọn họ.
Trên thực tế, quả thật bọn họ cũng rất kiêng dè với đội hình lần này của Ma Sách Tông. Dù sao thì đối phương cũng có sáu vị Hóa Hư cảnh, mà bên hắn ta tính cả hắn ta cùng với hai người Tùng Sơn, Tùng Lâm thì cũng chỉ có ba người mà thôi.
Có thể nói ngoại trừ bản thân Nhậm Thông là cao thủ Hóa Hư tầng hai và hai người Tùng Sơn, Tùng Lâm là hai cao thủ Hóa Hư tầng ba ra thì bảy tên đệ tử còn lại thậm chí còn không được xem là kẻ mạnh cấp bậc Thần Chiếu Cảnh. Sức chiến đấu của toàn bộ đệ tử tông môn cũng chỉ có ba người bọn họ là có thể ra tay được.
Đây cũng chính là lý do tuy rằng Ma Hồn Tông chỉ có hai kẻ mạnh cấp bậc Hóa Hư là Hàn Vân Phong và Hàn nhị nhưng lại luôn cao hơn bọn họ một cái đầu, bởi vì thực lực tổng thể của người ta quá mạnh!
Vào giờ phút này, nếu bọn họ muốn dùng một ván định thắng bại để giữ được thanh danh và địa vị của chính mình, thì cũng chỉ có thể dựa vào thế trận tấn công kết hợp của Tùng Sơn và Tùng Lâm để đối phó với sáu đại cao thủ Hóa Hư của đối phương mà thôi.
Mà điều đầu tiên, đả kích sĩ khí của đối phương, phải bắt đầu từ việc bắt giặt trước, rồi mới tới bắt vua sau.
Vì vậy, ánh mắt của Tùng Sơn, Tùng Lâm đột nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm người dẫn đội bên phía đối diện, rồi lại nhìn về phía Trác Uyên.
Trác Uyên chợt nhíu mày lại, trong lòng bất chợt cười giễu một tiếng, hiểu rõ mục tiêu số một của đối phương đã nhằm thẳng vào chính mình, hắn không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, thầm cảm thán rằng quả nhiên kẻ không biết gì thì không sợ chết!
“Được, nếu Ma Sách Tông đã quyết định khiêu chiến, vậy thì mở kết giới Tu Di ra đi. Đầu tiên sẽ tiến hành trận chiến đầu tiên mười người giữa Ma Sách Tông đứng đầu đoàn chiến Hạ Tam Tông, và Thiên Hành Tông đứng cuối đoàn chiến Trung Tam Tông!”
Khẽ liếc nhìn mọi người, trưởng lão bình phán cao giọng hét lớn.
Chỉ trong chốc lát, soạt một tiếng, hai bóng dáng quen thuộc đột nhiên đáp xuống đài chiến đấu. Nhìn qua thì thấy đúng là hai lão già gác cửa lúc trước đã mở kết giới đại môn Song Long Viện ra cho bọn họ.
Hai tay nhanh chóng mở ra kết ấn, hai lão già chạm vào nhau bộp một tiếng, vươn một tay ra đánh mạnh về phía đối phương. Ngay sau đó, không gian nổi lên một trận dao động kịch liệt như thể muốn kéo một tấm rèm ra, không gian vô hình dao động một hồi, nổi lên từng đợt gợn sóng. Cánh tay của hai lão già kia cũng nổi đầy gân xanh, giống như đang kéo một chiếc miệng cống dày nặng mà kéo thật mạnh ra ngoài.
Két két két...
Cùng với từng tràng âm thanh nặng nề vang lên, toàn bộ không gian dần dần bị xé mở, lộ ra một cảnh tượng lạ bên trong.
Đó là một sơn cốc tuyệt đẹp, núi cao rừng rậm, trời đất rộng lớn mênh mông, nhìn ra xa không thấy điểm dừng. Chiến đấu ở nơi đó, đừng nói là mười người, cho dù có là thiên quân vạn mã chém giết lẫn nhau cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Quay đầu nhìn thoáng qua mọi người một cái, trưởng lão bình phán chỉ tay vào bên trong, rồi bình đạm nói: “Mời đệ tử hai tông đi vào. Còn về việc muốn chiến đấu như thế nào thì hãy tự mình quyết định!”
Khẽ gật đầu một cái, Trác Uyên là người đầu tiên nhấc chân bước về phía trước. Nhưng còn không đợi hắn đi vào bên trong kết giới, một âm thanh chế giễu khác đã vang lên bên tai hắn.
“Ha ha ha... Ranh giới lớn thật, người chưa từng trải qua chiến đấu tập thể như các ngươi hẳn là lần đầu tiên được nhìn thấy phải không. Nhưng các ngươi cũng đừng nghĩ ỷ vào việc ranh giới rộng lớn mà chơi trò trốn tìm với chúng ta đấy. Chúng ta đã vào đó vài lần rồi, quen thuộc với nơi đó hơn các ngươi nhiều!” Nhậm Thông khẽ nhếch khóe miệng lên, nhìn Trác Uyên cười giễu thành tiếng.
Trác Uyên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn ta một cái, khinh thường bĩu môi nói: “Đây cũng là lời ta muốn nói với các ngươi. Nhưng các ngươi có trốn cũng không sao, cùng lắm thì tốn thời gian một chút mà thôi. Trò mèo vờn chuột ta cũng đã lâu rồi chưa được chơi, nghĩ lại thì cũng hoài niệm thật đấy, ha ha ha...”
“Ai là mèo ai là chuột, đến lúc đó còn chưa biết đâu!” Nhậm Thông cười lạnh, không hề yếu thế chút nào.
Chỉ là những người biết rõ thực lực của Trác Uyên, sau khi nghe thấy những lời này của hắn ta thì ánh mắt nhìn về phía hắn ta lại giống như thể đang nhìn một kẻ ngốc vậy. Rốt cuộc hắn ta có thể dũng cảm không sợ chết đến mức nào mà nói ra được mấy lời đó chứ!
Trác Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, không khỏi khẽ cười một tiếng, hắn không hề để ý đến hắn ta mà bước thẳng vào bên trong kết giới. Đám người Thích Trường Long cũng mang theo vẻ mặt cười khẩy, khinh thường mà nhìn hắn ta một cái, rồi theo sát phía sau Trác Uyên.
Sau đó, Nhậm Thông nháy mắt ra hiệu với Tùng Sơn, Tùng Lâm. Hai người gật đầu một cái, đột nhiên đạp chân dẫn đầu vọt vào bên trong, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Sau đó hắn ta mới thản nhiên mà dẫn theo các đệ tử còn lại đi vào bên trong.
Cuối cùng sau từng luồng ánh sáng lóe lên, toàn bộ đệ tử hai tông đều không thấy bóng dáng đâu nữa, chỉ còn lại bức màn không gian hư ảo kia đang bày ra cảnh tượng bên trong sơn cốc, để cho người xem có mặt ở đây chăm chú quan sát!
Vút!
Ánh sáng vút qua, bóng dáng của Trác Uyên là người đầu tiên xuất hiện bên trong sơn cốc. Ngay sau đó, các đệ tử còn lại của Ma Sách Tông cũng đồng loạt xuất hiện, quay đầu nhìn cảnh tượng xung quanh, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc!
Nồng độ linh khí bên trong sơn cốc này quá dày đặc, quả thật còn nồng đậm hơn ở Song Long Viện mấy chục lần. Tu luyện ở chỗ này nhất định sẽ bớt được một nửa công sức.
Không ngờ ở bên trong Song Long Viện còn che giấu một nơi tốt như vậy, không hổ là đại tông đệ nhất Tây Châu!
Nhưng Trác Uyên lại khẽ nhíu mày, có chút kỳ lạ mà nhìn bốn phía xung quanh. Nồng độ linh khí ở đây cũng quá nồng rồi, tuyệt đối không giống nơi chỉ cần bày bố Tụ Linh trận là có thể tập hợp lại được.
Dường như là do tinh thạch thiên địa tản ra, chẳng lẽ là...
Chân mày khẽ nhíu lại, trong lòng Trác Uyên cảm thấy có chút khó hiểu, như thể vừa nghĩ tới điều gì đó. Mà ở trong một góc tối bên trong chiến trường, hai mắt Đan Thanh Sinh cũng nhìn chằm chằm về phía nơi đó, lóe lên một vẻ thâm sâu khó lường...
Sột soạt!
Trong lúc các đệ tử Ma Sách Tông đang tỏ vẻ hiếu kỳ về sơn cốc này thì đột nhiên lại có hai luồng ánh sáng đột ngột rơi xuống, hiện ra hai dáng người quen thuộc, đúng là hai người Tùng Sơn, Tùng Lâm kia.
Nhưng bọn họ vừa mới hạ xuống đất còn chưa kịp đứng vững thì đã lấy đà đạp một cái, đột nhiên lao về phía Trác Uyên. Trác Uyên nheo mắt lại, không hề cử động, chỉ lạnh lùng mà nhìn bọn họ.
Nhưng bọn họ lại không ra tay với hắn mà trực tiếp lướt qua người hắn, chớp mắt đã tiến lại gần sáu kẻ mạnh cấp bậc Hóa Hư ở phía sau.
“Sơn Lâm Hư Ảnh Quyết, quyết Sơn!” Tùng Sơn vẻ mặt trầm xuống, ồm ồm nói.
Vừa dứt lời, chỉ thấy ánh hào quang màu vàng trên đất tản ra quanh thân, một luồng khí thế mạnh mẽ vô cùng như thể sóng biển ngợp trời đột nhiên lao về phía mọi người.
Con ngươi nhịn không được mà co rụt lại, mọi người bất chợt kinh ngạc sợ hãi, vội vàng đồng thời ra tay, đánh một chưởng về phía hai người.
Chỉ trong chớp mắt, sáu luồng chưởng lực mạnh mẽ của các cao thủ Hóa Hư như thể núi đá sụp đổ đánh về phía hai người. Nhưng đúng lúc này, con ngươi Tùng Lâm đột ngột ngưng lại, dưới tay tiếp tục tạo kết ấn: “Sơn Lâm Hư Ảnh Quyết, quyết Lâm!”
Vù!
Một luồng ánh sáng màu xanh nhạt dao động, một tầng ánh sáng xanh hư ảo chợt xuất hiện quanh thân hai người như thể một tấm lụa mỏng, bao phủ lấy toàn thân hai người.
Mà cũng đúng vào lúc này, sức mạnh chưởng lực mạnh mẽ của sáu người vừa vặn đánh tới, nhưng bỗng dưng lại xảy ra một việc hết sức kỳ lạ.
Sức mạnh của bọn họ đánh vào tầng ánh sáng màu xanh hư ảo kia chẳng những không thể đánh bại mà ngược lại, từng đợt gợn sóng của luồng ánh sáng hư ảo đó lại nhất thời hãm xuống theo chưởng lực, hoàn toàn hấp thu chưởng lực của bọn họ.
Ngay sau đó, một tiếng ầm lớn vang lên, tầng ánh sáng màu xanh hư ảo bỗng dưng bắn ngược ra, sức mạnh của chưởng lực mà bọn họ đánh ra cũng theo đó mà bị bắn ngược trở về.
Cùng lúc đó, sức lực mạnh mẽ của luồng ánh sáng màu vàng đất cũng dung nhập vào trong đó, rồi lao về phía mọi người.
Chỉ trong phút chốc, bảy luồng sức lực mạnh mẽ đánh úp về phía sáu người. Sáu người còn không kịp phản ứng đã bị một tiếng ầm đánh văng ra bốn phía, lập tức bay xa hơn trăm mét.
Con ngươi chợt co rụt lại, quả thật sáu người không thể tin nổi rằng đây là sự thật. Hai tên tu giả Hóa Hư cảnh vậy mà lại đánh bay sáu đại cao thủ Hóa Hư bọn họ chỉ trong nháy mắt, điều này quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Rốt cuộc thì vừa rồi nhìn như thể hai bên ngươi tới ta đi vô cùng phức tạp, nhưng cũng chỉ là chuyện xảy ra trong một cái chớp mắt mà thôi.
Có thể nói là sáu người hoàn toàn bị đánh bại chỉ sau một chiêu, trong đó còn có ba người có cùng tu vi với hai người bên phía đối phương, điều này khiến cho bọn họ không thể nào hiểu nổi.
Không chỉ có bọn họ mà cả những người đang quan sát trận chiến nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng vô cùng ngạc nhiên.
Thế trận tấn công kết hợp của hai người này quả thật rất lợi hại, lấy hai địch sáu nhưng lại vẫn có thể chiếm thế thượng phong!
Cũng chỉ có Kiếm Thần Tông và Ma Hồn Tông từng giao thủ với bọn họ mới thực sự hiểu được, sự đáng sợ của hai người này khi liên thủ lại còn hơn cả cao thủ Hóa Hư bình thường.
Đừng nói lấy hai địch sáu, cho dù là lấy hai địch mười đối với bọn họ cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi!
Có thể nói nếu chiến đấu cá nhân thì có lẽ bọn họ chỉ có thể nắm chắc bốn phần, nhưng nếu là chiến đấu tập thể thì khả năng của bọn họ lại có thể được phóng đại vô hạn. Ma Sách Tông khiêu chiến chiến đấu tập thể với Thiên Hành Tông quả thật là tiến vào sân nhà của đối phương rồi!
“Sơn Lâm Hư Ảnh Quyết, kết hợp giữa hư và thực, cương nhu hòa hợp. Cương thì như thể dời non lấp biển, vạn người cũng không địch được, nhu thì lại như thể lật tung cánh rừng bao la, như gió lớn không thể phá. Hai người này liên thủ lại thật sự là vô cùng khó chơi!"
Chăm chú nhìn cảnh tượng bên trong sơn cốc kia, đôi mắt Ôn Đào khẽ híp lại, chợt bật cười thành tiếng: “Khi ấy chiến đấu với hai người này, hình như chúng ta cũng phải giao đấu hồi lâu mới thắng được. Thiên Thương, ngươi cảm thấy vị bạn cũ kia của ngươi phải dùng bao nhiêu thời gian thì mới có thể đánh bại bọn họ?”
Ôn Đào dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Tạ Thiên Thương, chân mày khẽ nhíu lại. Tạ Thiên Thương trầm ngâm một lát, sau lại chậm rãi lắc lắc đầu: “Trác Uyên này là tên quái vật, thiên phú dị bẩm, tiến bộ thần tốc. Ta đã không gặp hắn mấy năm, hiện giờ rốt cuộc thực lực của hắn mạnh đến cỡ nào, ta cũng không rõ cho lắm.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!