Bước chân Trác Uyên đầy nặng nề, cả người lượn lờ khí đen, từng bước đi đến trước mặt Lục Hạt, trong mắt toát lên sát ý lạnh lẽo.
Lục Hạt khẽ giật mình, sợ hãi đến mức run rẩy, hoảng sợ nói: “Trác quản gia, ngươi có ý gì, ta không làm cái gì mà?”
Trong lòng những người vây quanh cũng đầy nghi ngờ, nhưng lại không dám mở miệng, chỉ lo sợ quan sát.
Vù!
Một âm thanh trầm lắng vang lên, đột nhiên Trác Uyên đi tới trước mặt Lục Hạt, bóp cổ hắn ta bằng một tay, giơ lên cao, uy áp hùng mạnh đè ép hắn ta không thở nổi, lạnh lùng lên tiếng: “Thuốc giải ở đâu, lấy ra đây!”
Thuốc giải?
Lông mày Lục Hạt vô thức run rẩy, chợt cảm thấy nguy rồi, thế mà Trác Uyên này lại muốn ra mặt cho cô nương kia. Vốn dĩ hắn ta cho rằng lúc trước Trác Uyên lạnh lùng như vậy, không hề đặt nữ tử kia ở trong lòng. Không ngờ hắn nghẹn đến bây giờ mới tính sổ.
Trong chốc lát, trong lòng Lục Hạt cũng dâng lên cơn tức giận và không cam lòng, cắn răng nói: “Trác quản gia, ngươi không thể làm vậy với ta. Ta là người liều mạng đến cuối cùng với tông môn, ngươi không đi trừng trị tên lâm trận bỏ chạy kia thật nghiêm khắc, lại vì một nữ tử bên ngoài mà ra tay với ta, như vậy không công bằng!”
“Đúng thế, Trác Uyên, trận chiến trước Lục Hạt thật sự đã cố gắng hết sức, ngươi kêu hắn đưa thuốc giải ra là được, không cần phải như vậy...” Lúc này, dường như đám người Dương Sát cũng nghe ra điểm mấu chốt trong đó, vội vàng khuyên nhủ.
Trác Uyên lạnh lùng hừ một tiếng, sắc mặt lạnh lẽo như cũ: “Nơi này là lão tử làm chủ, người nào lập công, người nào đáng bị trừng phạt đều do lão tử phán xét, ngươi không có tư cách nói này nói kia. Đừng tưởng rằng sau lưng ngươi có chỗ dựa là Thạch cung phụng nên ta không dám động tới ngươi, dọc đường đi còn luôn đối nghịch với lão tử. Hừ, cái thứ không thức thời, mai lấy thuốc giải ra đây, nếu không...”
“Không có... Không có thuốc giải...”
Lông mày Lục Hạt theo bản năng run rẩy dữ dội, cảm giác lực tay Trác Uyên càng ngày càng lớn thì vội nghiến chặt hàm răng: “Một chưởng kia của ta không chứa kịch độc làm người khác bỏ mạng, chỉ khiến nàng thừa nhận tất cả đau đớn giày vò trong bảy bảy bốn mươi chín ngày mà thôi. Dù sao trưởng lão trọng tài đã mở miệng, không thể xem như đang ở trên chiến trường, ta cũng sợ Song Long Viện truy cứu nên không xuống tay thật, chỉ trừng phạt mà thôi. Nếu không trước tiên Phương trưởng lão phía bên kia đã đòi thuốc giải của ta rồi không phải à?”
Mi mắt Trác Uyên khẽ run, dưới cơn giận dữ, khí thế cả người hắn tuôn trào mãnh liệt như hồng thủy ngút trời, khí đen ào ào không ngừng bao phủ khắp người Lục Hạt, chậm rãi chui vào trong thân thể của hắn ta.
Chỉ một thoáng sau, Lục Hạt chợt cảm thấy thân thể của mình giống như đang bị một tấm lưới màu đen trói buộc rồi ăn mòn, cảm giác nguy hiếp xông thẳng vào đáy lòng khiến mồ hôi trên trán hắn ta túa ra như thác nước.
Hắn ta cảm thấy Trác Uyên thật sự nổi lên sát ý với hắn ta chỉ vì một nữ tử...
Trác Uyên không thèm nhìn hắn ta, ánh mắt lạnh lẽo như thần chết bò lên từ dưới địa ngục, cất giọng sâu thẳm: “Lấy thuốc giải ra đây, nếu không ngươi đừng có xuất hiện trước mặt ta!”
“Đợi đã, Trác Uyên, hắn ta vừa mới nói không có thuốc giải rồi, nữ tử kia cũng không có nguy hiểm đến tính mạng. Hiện tại Song Long Hội đang diễn ra, chúng ta đang cần người, nhất định không thể tùy tiện chém giết đại tướng được!” Sắc mặt Dương Sát đầy căng thẳng, vội vàng khuyên nhủ.
Trác Uyên giống như không nghe thấy, khí đen nồng đậm tiếp tục bao phủ Lục Hạt, sắp khiến hắn ta hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
Lúc ba vị cung phụng đều lo lắng nhưng lại không dám ra tay ngăn cản, Lục Hạt kia không thể chịu nổi, vội vàng kêu lớn: “Khoan đã, chờ một chút, ta có... Ta có thuốc giải!”
Nói xong, trong tay Lục Hạt lóe lên tia sáng, một bình sứ nhỏ xuất hiện trong nháy mắt.
Đám người Dương Sát không khỏi ngơ ngác, ngay sau đó nhìn Lục Hạt đầy tức giận, mắng thầm trong lòng. Ngươi đó, có thuốc giải thì lấy ra sớm đi, thế thì đã không có việc gì rồi, hại bọn ta lo lắng một trận.
Rầm!
Trác Uyên không thèm liếc mắt một cái, vung tay ném hắn ta bay ra bên ngoài rơi xuống đất. Lục Hạt không nhịn được phun ra một ngụm máu đỏ tươi và hai cái răng trăng, mà cái bình sứ nhỏ kia cũng rời tay, bị Trác Uyên thuận tay bắt được.
Trác Uyên lạnh lùng nhìn mấy người Dương Sát, hờ hững lên tiếng: “Hễ là kẻ dùng độc, bất kể bản thân có loại độc nào đều có thuốc giải. Nếu là kịch độc khiến người khác bỏ mạng, có lẽ có thể không có thuốc giải nhưng càng là loại độc nhỏ dùng để tra tấn người, chắc chắn sẽ có thuốc giải. Vì vậy sau này khi ta làm việc, các ngươi ở bên cạnh tốt nhất ít nhúng tay vào thôi, hừ!”
Ặc!
Đám Dương Sát hơi cứng đờ, không khỏi có chút lúng túng, sau đó bọn họ hung dữ trừng mắt với Lục Hạt kia, tức giận thở hổn hển. Tiểu tử này đúng là biết giả vờ, có thuốc giải còn làm như không có, còn lừa gạt cả bọn họ.
Trác Uyên không nhìn bọn họ nữa, cầm thuốc giải đi thẳng ra ngoài, thế nhưng còn chưa đi được mấy bước đã giật mình, dừng lại, ánh mắt lóe qua một tia khó hiểu kỳ lạ.
“Đã lâu không gặp, Trác Uyên!”
Hắn hơi nhếch môi, đứng ở cửa tiểu viện là một bóng dáng quen thuộc, là Tạ Thiên Thương không thể sai được. Bên cạnh hắn ta còn có hai nữ tử, là Vĩnh Ninh và Sương Nhi.
Nhìn Lục Hạt bị Trác Uyên đánh cho một miệng đầy máu đang lồm cồm bò dậy ở phía sau, lại lướt qua sắc mặt u ám của hắn, trong mắt hai nữ tử thoáng qua một tia ngạc nhiên, các nàng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ tức giận như vậy của Trác Uyên.
Thế nhưng Tạ Thiên Thương kia lại không hề ngạc nhiên khi thấy chuyện là, cười khẽ nói: “Kể từ chuyện của Ngưng Nhi ở Bách Gia Tranh Minh lần trước, chưa bao giờ thấy dáng vẻ thất lễ như vậy của ngươi, xem ra thế tiến công của Sở lâu chủ không phải không có hiệu quả, ha ha ha...”
“Tạ Thiên Thương, sao ngươi lại tới đây, ngươi cũng là đại biểu của Thiên Vũ à?”
“Không phải, lúc trước ở trên khán đài, ngươi không nhìn thấy ta, ta lại xem hết dáng vẻ vẻ hung hăng càn quấy của ngươi trong mắt. Ha ha ha... Đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn như cũ, không hề thay đổi một chút nào!”
Tạ Thiên Thương lắc đầu cười khẽ, ánh mắt chợt trở nên vô cùng sắc bén: “Trác Uyên, ngươi còn nhớ mục tiêu lúc trước của ta chứ. Vì vậy kể từ sau khi ngươi rời khỏi Thiên Vũ, ta cũng đi ra. Hiện tại ta là đệ tử của Kiếm Thần Tông, ta chờ ngươi trong trận khiêu chiến thượng tam tông!”
Tạ Thiên Thường chìa tay, nhìn chằm chằm Trác Uyên một lúc lâu, bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: “Ài, điểm này cũng giống trước kia, mấy chuyện dài dòng lề mề thì bản thân chưa bao giờ dẫn đầu!”
“Được rồi, ta giúp ngươi đưa thuốc giải này.” Nói xong, Tạ Thiên Thương quay người lại, gọn gàng linh hoạt đi ra ngoài. Thế nhưng chưa đi được mấy bước, hắn ta đã dừng lại, xoay người nhìn hai người Vĩnh Ninh nói: “Nếu không thì hai ngươi đi với ta nhé, hẳn các ngươi chưa gặp Sở lâu chủ nhỉ, lần này gặp một lần, biết mình biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, ha ha ha...”
Tạ Thiên Thường cười khẽ một tiếng như có ẩn ý sâu xa, cất bước rời đi, hai nữ tử Vĩnh Ninh hơi ngẩn ra, liếc nhìn nhau, nhìn Trác Uyên rồi nhìn sang Lục Hạt bị dạy dỗ đến mức máu me đầy mặt cách đó không xa, đột nhiên con ngươi khẽ cứng lại, khẽ gật đầu, vội vàng đi theo.
Từ đầu đến cuối không hề chào hỏi Trác Uyên một tiếng.
Nhìn bóng lưng đi xa của bọn họ, Trác Uyên cân nhắc một lúc rồi lắc mình, biến mất không thấy bóng dáng.
Cuối cùng tất cả mọi người đều rời đi, bầu không khí nặng nề lúc trước mới dần dần tiêu tán. Mấy người Dương Sát vô thức thở phào nhẹ nhõm, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Lục Hạt, liếc xéo hắn ta, mắng: “Ngươi ngu hả, nữ nhân kia có quan hệ như thế nào với Trác Uyên chứ, cũng không phải ngươi không biết, ngươi còn dám ra tay với nàng? Cũng may Trác Uyên không giết chết ngươi, hừ hừ, đúng là đã nhặt về một cái mạng nhỏ!”
“Nhưng mà ta nghĩ bọn họ đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi, không phải hai người bọn họ đều nói nếu gặp lại nhau thì sẽ không nương tay à?” Lục Hạt hung hăng cắn môi, vẻ mặt đầy không phục.
Khuê Lang bất đắc dĩ thở dài, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, cất giọng yếu ớt: “Ài, ngoài miệng hai người đều nói ân đoạn nghĩa tuyệt nhưng nào có chắc chắn như vậy chứ? Trên đời này, nam nhân gặp nữ nhân, lòng của hai người sẽ không thống nhất với miệng. Bọn họ nói sẽ không nương tay với nhau nhưng cuối cùng có ai không nương tay thật chứ? Nữ tử kia nhìn mặt mũi Trác quản gia, không đâm ngươi một kiếm, Trác quản gia cũng vì nữ tử kia đánh ngươi một trận. Cái này gọi là miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo. Tóm lại, ngươi đụng phải họng súng rồi!”
“Con mẹ nó, này có ý gì, bọn họ nói một đằng nghĩ một nẻo, tại sao người xui xẻo lại là ta?” Lục Hạt không khỏi tức giận, mắng lớn, sau đó nói với Dương Sát: “Cung phụng, ta làm theo lời ngài đấy, nhất quyết không nương tay với đám qua sông đoạn cầu kia!”
“Đừng đừng đừng, ngươi tuyệt đối đừng kéo chuyện này lên người ta. Ta kêu ngươi không được nương tay với những kẻ khác, lại không nói ngươi phải nhẫn tâm với nữ tử kia. Không nhìn mặt sư cũng phải xem mặt phật, ngươi vứt mặt mũi của Trác Uyên ở nơi nào?”
Dương Sát vội vàng xua tay, kim thiền thoát xác rút chân khỏi chuyện này, miễn cho bị liên lụy, sau đó lại dạy dỗ: “Ngươi đó... Trác Uyên nói không sai, hắn chịu đựng ngươi lâu rồi, dọc đường ngươi đều không cho hắn mặt mũi. Hắn có thể không quan tâm chuyện khác nhưng đối với chuyện này, ngươi thật sự chạm vào vảy ngược của hắn rồi. Lẽ nào ngươi không thấy lúc trước hắn đối xử với Viêm Ma như thế nào à?”
“Đúng vậy, trên chuyện này, ngươi bị đánh là đáng đời. Huynh đệ là người từng trải, cuối cùng cũng nhìn thấu. Cái chuyện nam nữ này ấy mà, người ngoài tốt nhất đừng xen vào, nếu không chính là kết cục của ngươi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!