“Ha ha ha… Tiểu tử, ngươi không nghĩ đến sao, thần hồn của bản công tử chính là thần hồn cao cấp nhất Lĩnh Vực Thần Hồn. Chắc ngươi cũng biết rõ, đối với Hóa Hư Cảnh, sau khi xuất ra thần hồn mới có thể phát huy được thực lực chân chính. Mà Lĩnh Vực Thần Hồn, chính là như vậy.”
Trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng, Viêm Ma cười dữ tợn: “Trong lĩnh vực này, sinh tử của tất cả mọi người đều do lão tử quyết định, cả ngươi và người con gái kia. Ngươi muốn đưa nàng đến một nơi an toàn, một mình đối chiến, đã không còn khả năng nữa. Bây giờ ngươi đã rơi vào hạ phong, không còn có cơ hội trở mình. Đây chính là khác biệt giữa Hóa Hư Cảnh và Thần Chiếu Cảnh, cho dù ngươi có biến thái, cũng vĩnh viễn không bao giờ có thể rút ngắn khoảng cách này được.”
Ánh mắt hơi nhíu lại, Trác Uyên quay đầu nhìn kỹ Sở Khuynh Thành, Sở Khuynh Thành cũng nhìn kỹ hắn, hai người không nói lời nào.
Người của Ma Sách Tông và Huyền Thiên Tông cũng nghe thấy được lời này, nhất thời sắc mặt mọi người xám xịt như tro tàn, vô cùng tuyệt vọng.
Dương Sát đau thương nói: “Trác Uyên, thần hồn của ngươi ra sao rồi, có thể phóng ra không?”
Không trả lời, sắc mặt Trác Uyên vẫn bình tĩnh như trước, không nói lời nào. Nhưng nhìn thấy cảnh này, trong lòng Dương Sát càng thêm đau thương, thở dài một hơi.
Người tùy tiện như Trác Uyên, bây giờ ngay cả một câu nói hùng hồn cũng không dám nói, xem ra là không hề giả bộ. Chúng ta nhất định sẽ chết ở nơi này, hóa thành oan quỷ.
Những người khác thấy vậy cũng chỉ còn đau thương, bất đắc dĩ thở dài.
Thấy tình huống như vậy, trong lòng Viêm Ma càng thêm vui mừng, xem ra tên tiểu tử này cũng không còn chiêu bài nào nữa, hắn ta càng an tâm hơn.
Kết quả, Viêm Ma lại quay đầu nhìn về phía Trác Uyên, trong mắt đã phủ kín vẻ biến thái cùng tàn ác, cười liên tục.
Trong tay bắt đầu kết ấn, Viêm Ma khiêu khích nhìn về phía Trác Uyên. Nhưng Trác Uyên cũng bất động, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh Sở Khuynh Thành, như một người vệ sĩ.
“Ha ha ha, tiểu tử, đời này ngươi chính là bị nữ nhân hại chết. Nếu như ngươi xông lên ngăn cản lão tử, ta sẽ không có cách nào khác để kết ấn. Nhưng bây giờ ngươi lại…” Trong mắt lóe lên tia sáng, Viêm Ma gian ác cười: “Thật có lỗi, đã chậm rồi, lão tử đã kết ấn xong. Vũ kỹ chuẩn địa giai, m Dương Song Hỏa Trận.”
Hai con ngươi ngưng tụ lại, sắc mặt Trác Uyên ngưng trọng, che chắn ở trước mặt Sở Khuynh Thành sẵn sàng đón địch. Nhưng đúng lúc này, một tiếng ầm vang lên, đất đá dưới chân hai người Trác Uyên đột nhiên nỏ mạnh, hai đạo lửa một đỏ một xanh đan vào nhau, nhất thời hình thành một chuỗi nổ mạnh liên hoàn, nhưng trong giây phút đó, Trác Uyên còn chưa phản ứng lại, liền bị hai đạo lửa này nuốt xuống, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
“Trác quản gia.”
“Khuynh Thành tỷ.”
Mọi người của Ma Sách Tông cùng với Huyền Thiên Tông đều đồng loạt hô lên, sắc mặt lộ vẻ kinh sợ, quơ quơ thân mình, vô lực ngã xuống.
Nhìn thấy ngọn lửa xanh đỏ kia, giống như lò luyện, luyện hóa tất cả mọi vật bên trong đó, hóa thành tro bụi. Tất cả mọi người đều mang sắc mặt trắng bệch, tuyệt vọng ai thán.
Trong lĩnh vực thần hồn hỏa diễm cường đại như vậy, ai có thể thoát ra được? Hai người đó xong đời rồi.
Viêm Ma cũng vỗ trán, liên tục cười to: “Ha ha ha… Ngu ngốc, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi còn có thể đánh ngang tay hay sao? Bây giờ nơi này chính là lĩnh vực của ta, bốn phương tám hướng ta nghĩ đánh thư thế nào nào thì sẽ đánh như vậy, ngươi làm sao có thể phòng bị được? Tuy nhiên tiểu tử, ngươi cũng không tồi, căn bản lúc đầu đại chiêu này được để dành để đối phó với Đệ nhất thiên tài Tây Châu Võ Thanh Thu, bây giờ dùng ở trên người ngươi, cũng coi như đủ mặt mũi.”
“Ồ, thật không, chẳng lẽ tại hạ còn phải cảm tạ ngươi, đã coi trọng lão tử như vậy?”
Nhưng mà, Viêm Ma vừa dứt lời, bên trong ngọn lửa kia cũng đột nhiên truyền ra một giọng nói khinh thường.
Hai mắt ngưng tụ lại, Viêm Ma khó có thể tin được nhìn qua, hai mắt mấy người Dương Sát cũng sáng ngời, vội vàng nhìn qua. Không sai, giọng nói này chính là… Trác quản gia.
Oanh!
Một làn sóng âm thanh dao động truyền ra, biển lửa kia nhất thời bị đánh tan tác. Mà ở vị trí trung tâm, Trác Uyên dắt theo Sở Khuynh Thành, thản nhiên tự đắc đứng ở nơi đó, khóe môi nhếch lên mỉm cười gian ác, trong ánh mắt của hắn, một tia sáng màu vàng lóe lên. Xung quanh người hắn, trong vòng trăm mét chỉ còn lại một mảnh hư vô, không gian chấn động không ngừng, tất cả mọi thứ đều bị chấn nát thành mảnh vụn, một khi ngọn lửa này đến gần thì cũng biến mất không thấy nữa.
Đây chính là Không Minh Thần Đồng thức thứ tư, Không Chấn.
Hai mắt không nhịn được run rẩy, Viêm Ma quả thực không thể tin được đây là sự thực: “Chuyện này… Sao có thể?”
“Không có gì là không có khả năng, ngươi có Lĩnh Vực Thần Hồn, ta cũng có tuyệt đối lĩnh vực, lĩnh vực trăm mét. Ở bên trong lĩnh vực của ta, ngươi không thể làm gì được ta, ha ha ha…” Lạnh lùng cười, Trác Uyên từ chối cho ý kiến.
Viêm Ma cắn chặt mội, vừa kinh ngạc vừa giận giữ. Hắn ta thực sự không thể ngờ được, không những Trác Uyên có thực lực cường hãn, thủ đoạn cũng cường hãn như vậy.
Cái gì mà lĩnh vực trăm mét, từ trước đến nay hắn ta chưa từng nghe nói qua.
Mấy người Dương Sát thấy vậy, cũng nhất thời mừng rỡ, chỉ cần Trác Uyên bất tử thì bọn họ còn có thể được cứu.
“A.”
Đột nhiên một tiếng thét kinh hãi vang lên, Trác Uyên sửng sốt, quay đầu nhìn lại, lại thấy Sở Khuynh Thành ở bên cạnh đang nhíu mi, dường như có hơi thống khổ.
Đột nhiên sửng sốt, Trác Uyên cẩn thận xem xét, lại không biết từ lúc nào, mắt cá chân Sở Khuynh Thành đã bị thương, mới hiểu rõ trong lòng. Chính là ngọn lửa vừa nãy, trong lúc hắn chưa kịp phản ứng đã khiến mắt cá chân của Sở Khuynh Thành bị bỏng.
Vừa thấy vậy, trong mắt Trác Uyên đã lóe lên một tia sát ý, sắc mặt liền trở nên vô cùng lạnh lùng.
“Hừ, cho dù ngươi có vài thủ đoạn nhỏ thì có làm sao, bây giờ ngươi đang ở bên trong Lĩnh vực thần hồn của ta, bên cạnh lại có trói buộc như vậy, làm sao có thể đấu được với ta? Cho dù ta có tiêu hao nhiều cũng sẽ mài chết ngươi…”
Rầm!
Viêm Ma nổi giận, muốn khiến cho Trác Uyên nhụt chí, đột nhiên mắng to, nhưng hắn ta còn chưa dứt lời, Trác Uyên đã khoát tay bế Sở Khuynh Thành lên, đúng dáng ôm công chúa.
Viêm Ma không khỏi sửng sốt, không hiểu rõ chuyện gì, hai tay hắn bị trói buộc như vậy, không phải càng khó đánh hay sao. Sắc mặt Sở Khuynh Thành cũng đỏ lên, khó hiểu nhìn hắn.
Khẽ trầm ngâm một chút, Trác Uyên đột nhiên lộ ra một nụ cười tà dị, nâng tay lên, trong mắt chỉ còn có sự điên cuồng vô tận, mà ở trong vòng xoáy điên cuồng kia cũng không che dấu được khí tức phẫn nộ.
“Ta nghĩ ngươi đang hiểu lầm một chút, giữa chúng ta quả thực có một chút chênh lệch, cũng chính là chênh lệch giữa Hóa Hư Cảnh và Thần Chiếu Cảnh, chênh lệch giữa thiên và địa. Tuy nhiên, ai là thiên, ai là địa, ngươi còn chưa biết. Ta muốn lấy tính mạng của ngươi, chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi. Sở dĩ ngươi có thể sống đến bây giờ, cũng thực sự nên cảm kích hôm nay địa lợi nhân hòa mới để cho ngươi chiếm nhiều như vậy.”
Ánh mắt hơi nhíu lại, Trác Uyên ôm Sở Khuynh Thành, chậm rãi đi về phía trước, mà lĩnh vực không gian cũng không ngừng khuếch tán, chấn vỡ ngọn lửa phía trước, giống như một vị đế vương đi tuần tra, mạnh mẽ không thể chống đỡ: “Đầu tiên khi ở khách điếm, ta không ra tay với ngươi, một là muốn thuận theo đường của ngươi, tìm được những người bị bắt, hai là ở trong trận pháp của ngươi, điều kiện địa hình bất lợi, không tiện hành động, ba là người hầu bên cạnh ngươi rất nhiều, không tiện ra tay.”
“Về phần đến nơi này rồi, ban đầu ta muốn để lại mặt mũi cho Viêm Ma Tông, chỉ đuổi ngươi ra xa, không nghĩ đến việc hạ sát chiêu, ngươi sống ta chết. Thứ hai là xung quanh có quá nhiều người, miễn cho việc lạm sát người vô tội, nhưng mà bây giờ, ngươi đã đi quá giới hạn, ta không thể không hạ sát chiêu đối với ngươi.”
“Ý của ngươi là vừa nãy ngươi còn chưa xuất toàn lực?” Nhíu mày, Viêm Ma không khỏi cười nhạo, châm chọc nói.
Ở trong suy nghĩ của hắn ta, Trác Uyên chỉ giả bộ làm màu. Không xuất toàn lực? Vừa rồi người con gái mà hắn bảo hộ còn gặp chuyện kia, lừa ai cơ chứ? Hắn ta cũng không tin, có người đánh nhau với Viêm Ma mà vẫn không xuất ra toàn lực.
Lắc đầu mỉm cười, Trác Uyên từ chối cho ý kiến: “Không phải là không xuất toàn lực, mà sinh tử khác biệt. Lúc trước không có sát ý đối với ngươi, nhưng mà bây giờ… Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau…”
“Có gì khác?” Khẽ nhíu mày, Viêm Ma vui vẻ nói.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười gian ác, sắc mặt Trác Uyên đột nhiên lạnh như băng, tà ác nói: “Khác biệt duy nhất, mặc dù bây giờ ta không cần hai tay hai chân, cũng có thể nghiền chết con rệp nhà ngươi.”
Vừa dứt lời, trong đầu Trác Uyên đột nhiên xuất hiện một cự long bảy màu, ngửa mặt lên trời hét ra một tiếng. Khí thế cả người Trác Uyên đột nhiên tăng vọt, như sóng biển ngập trời, cuồn cuộn không ngừng, uy áp của Long Hồn tràn ngập trong sơn động.
Tất cả mọi người đều đột nhiên cảm thấy bị kiềm hãm, đều hoảng sợ, nhất là cao thủ Hóa Hư Cảnh lại càng cảm nhận rõ ràng hơn, thần hồn của bản thân không nhịn được run rẩy.
Giống như con thỏ trắng nhỏ gặp phải sư tử, chỉ có thể quỳ mọp trên mặt đất.
Mà lĩnh vực thần hồn của Viêm Ma cũng run rẩy không ngừng, dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Chuyện này… Làm sao lại có thể?
Không chỉ Viêm Ma, mà tất cả mọi người đều cảm thấy hoảng hốt, bọn họ còn chưa gặp chuyện này bao giờ, thần hồn bị áp chế đến nông nỗi này.
Chẳng lẽ tên tiểu tử Thần Chiếu này đã ngưng tụ được thần hồn? Nhưng rốt cuộc thần hồn này là thứ gì mà lại đáng sợ như vậy?
Trong lòng mọi người đều khó hiểu, trái tim Viêm Ma đã sợ hãi đến mức muốn nứt ra.
Đúng lúc này, sắc mặt Trác Uyên lạnh lùng, chân bước một bước liền phòng về phía Viêm Ma, hai tay còn ôm Sở Khuynh Thành, nhưng lại thực sự không cần hai tay hai chân mà dám ra tay với kẻ địch.
Thấy tình huống như vậy, mặc dù trong lòng Viêm Ma kinh hãi nhưng cũng giận giữ vô cùng, cho dù tên này có trở nên lợi hại nhưng cũng thực sự quá xem thường người khác.
Vì thế hắn ta vội vàng kết ấn, hai con mãng xà sau lưng xoay tròn không ngừng, m Dương Hòa Hợp Hỏa giao hòa với nhau, hai tay Viêm Ma tung ra, một ngọn lửa ngập trời như sóng biển hướng về phía Trác Uyên.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!